“Thánh tử thứ bảy của Cự Nhân đảo kỳ danh là Phong Thiên Hàn, là một trong hai Thánh tử duy nhất không mang họ Lưu Thủy trong bảy Thánh tử của Cự Nhân đảo.”
Khuôn mặt Nam Cung Ngọc lộ ra vẻ lo lắng, nói khẽ: “Phong Thiên Hàn nay đã hơn 2000 tuổi, tám trăm năm trước đột phá Long Hoàng, nhưng cũng không thành công, trở thành Ngụy Hoàng cảnh. Từ sau khi trở thành Ngụy Hoàng cảnh hắn trực tiếp bế quan, thẳng đến bây giờ tám trăm năm qua đi, thực lực của hắn so với Ngụy Hoàng cảnh phổ thông thì cao hơn rất nhiều.”
Tô Hàn yên lặng, loại chênh lệch này hắn tự nhiên có thể cảm thụ được.
Dùng tu vi bây giờ của mình, dung hợp tu vi Long Đan cảnh với thực lực ngũ giai Đại ma đạo sư, cũng khó khăn lắm mới có thể cùng Lưu Thủy Cuồng Hàn tu vi Ngụy Hoàng cảnh đánh một trận, thi triển tất cả vốn liếng cũng không thể đem Đoan Mộc Lâm giết chết. Thánh tử thứ bảy của Cự Nhân đảo Phong Thiên Hàn này đã siêu việt hơn đám người Đoan Mộc Lâm quá nhiều, đây là chênh lệch về cảnh giới! Sợ là ở trong mắt của Phong Thiên Hàn thì cái gọi là Ngụy Hoàng cảnh này chỉ như sâu kiến mà thôi, lật tay là có thể chém giết, không hổ là một trong bảy Thánh tử Cự Nhân đảo.”
Tô Hàn hít vào một hơi, ánh mắt hắn lấp lánh, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây