Giọng hiệu trưởng đầy bất mãn, “Lần trước tôi đã nói với Trang Tử Thần, nhất định phải để bố mẹ em ấy đến! Phụ huynh học sinh trường chúng tôi làm đủ mọi ngành nghề, con trai của thị trưởng Uông, con gái của tỷ phú Mã, đều học ở đây, nhưng họ luôn tự mình đến họp phụ huynh, đây mới là những phụ huynh thực sự chú trọng giáo dục con cái! Không biết bố mẹ của Trang Tử Thần làm nghề gì, mà lại bận rộn hơn cả thị trưởng Uông và tỷ phú Mã? Hai lần trước đều là cậu út em ấy đến, lần này thậm chí cậu út cũng không đến, mà lại để mợ út đến...”
Với tư cách là “mợ út”, Nhan Ngọc Trác chỉ có thể cười trừ bất lực.
Nhan Ngọc Trác hỏi: “Không biết lợn rừng con, khụ, không biết Tử Thần đánh nhau với bạn vì lý do gì ạ?”
Hiệu trưởng: “Nguyên nhân chúng tôi vẫn đang điều tra, nhưng đoạn video giám sát cho thấy, Trang Tử Thần trong lúc đội bóng đá tập luyện, đã cố tình chạy vào cướp bóng, làm rối loạn buổi tập bình thường của đội bóng.”
Nhan Ngọc Trác không ngờ rằng, chú lợn rừng con kia trông có vẻ mũm mĩm, nhưng lại rất nhanh nhẹn.
Hiệu trưởng: “Không chỉ vậy, em ấy còn cố tình đá bóng vào người thành viên trong đội, khiến các thành viên đội bóng bất mãn, cuối cùng dẫn đến việc 11 bạn nam kéo bè kéo lũ đánh nhau với mình.”
Nhan Ngọc Trác quan tâm đến khách hàng: “Cháu nó không bị thương chứ?”
Hiệu trưởng đẩy kính lão: “Không, bị thương là 11 cậu bé kia.”
Nhan Ngọc Trác: “...”
Ôi, quả thật không thể đánh giá lợn rừng con qua vẻ bề ngoài.
Vì ảnh hưởng của vụ ẩu đả này đã lan rộng, hơn nữa học sinh trong trường đều xuất thân từ gia đình quyền quý, tất cả phụ huynh bên kia đã liên hợp lại, yêu cầu phải xin lỗi trực tiếp. Trang Tử Thần sợ bị cậu út mắng, nên mới nảy ra ý định thuê một người mợ giả trên mạng.
Trong lúc trò chuyện, Nhan Ngọc Trác và hiệu trưởng đã đi đến trước cửa văn phòng. Hiệu trưởng nói: “Cô Nhan, mời cô vào trong đợi một lát, phụ huynh của các học sinh khác chưa đến, chờ họ đến, tôi sẽ sắp xếp cho các vị gặp mặt.”
Nhan Ngọc Trác cảm ơn, một mình bước vào phòng hiệu trưởng.
Trong ký ức của Nhan Ngọc Trác, trường tiểu học cô từng học chỉ là một ngôi trường bình thường gần nhà, lớp học chật hẹp, phòng hiệu trưởng cũng nhỏ xíu, không khác gì văn phòng của giáo viên bình thường. Nhưng phòng hiệu trưởng trước mắt cô lúc này, diện tích lên đến 50m vuông, không chỉ rộng rãi mà còn được trang trí vô cùng xa hoa.
Bức tường đối diện bàn làm việc được thiết kế thành một tủ trưng bày, trên đó chất đầy các loại cúp, bằng khen, một mảng vàng chói mắt, tất cả đều là thành tích mà học sinh đạt được. Ngoài ra, còn có ảnh chụp chung của hiệu trưởng với các nhân vật nổi tiếng, chính khách.
Dù những năm gần đây Nhan Ngọc Trác đã quen với thế giới của người giàu, nhưng lúc này cũng không khỏi kinh ngạc.
Cô quan sát kỹ những bức ảnh chụp chung, không hề nhận ra cánh cửa văn phòng sau lưng mình lại bị đẩy ra lần nữa.
Tấm thảm cách âm dưới chân nuốt trọn tiếng bước chân của người đến. Nhan Ngọc Trác ngắm nhìn xong những chiếc cúp trên tường, quay người lại, liền chạm phải một đôi mắt bất cần đời.
Đứng trước mặt cô là một người đàn ông đẹp trai đến mức xa xỉ.
Anh mặc bộ vest phẳng phiu, cổ áo sơ mi không cài hết nút, để lộ rõ đường xương quai xanh. Khuôn mặt anh góc cạnh, mũi cao mắt sâu, tóc đen hơi xoăn, ngũ quan có nét lai vừa phải. Có lẽ anh rất tự tin vào ngoại hình của mình, nên mới vuốt ngược toàn bộ tóc mái lên, càng làm nổi bật vẻ ngạo mạn.
Anh cậy mình cao, cúi đầu đánh giá Nhan Ngọc Trác, khóe miệng còn ngậm ý cười hờ hững.
Đàn ông chính là như vậy, ngoại hình bình thường đã dám tự nhận mình đẹp trai như Ngô Ngạn Tổ; nếu có chút nhan sắc, liền cảm thấy mình hơn người, coi thường tất cả.
Hôm nay không biết sở thú nhà ai quên đóng cửa, để Nhan Ngọc Trác gặp một chú lợn rừng con lao đầu vào người, giờ lại gặp một con công đực tự luyến thích khoe mẽ khắp nơi.
Trên người người đàn ông cũng có thẻ khách, chỉ là nó không được treo đúng chỗ trên cổ, mà bị anh nhét đại vào túi áo vest.
Thấy vậy, Nhan Ngọc Trác nhanh chóng nở nụ cười thương mại, thái độ vô cùng tự nhiên: “Chào tiên sinh, ngài cũng là phụ huynh học sinh phải không?”