“Chào cháu,“ cô dùng thân mình che khuất tầm nhìn của nhân viên bên cạnh, hạ giọng hỏi cậu bé đang ôm chặt mình không buông, “Cháu có phải là @Hôm Nay Không Muốn Đi Học không?”
“Là cháu, là cháu, là cháu!” Cậu bé cũng như bắt được ám hiệu, vừa giả vờ ôm cô, vừa lo lắng hỏi, “Dì là @Ngọc Không Mài (Ngọc Bất Trác) phải không? Lát nữa trước mặt hiệu trưởng, dì tuyệt đối đừng lộ tẩy nhé!”
“Yên tâm đi.” Nhan Ngọc Trác nháy mắt với cậu bé, “Tỷ lệ khen ngợi của dì là 100%, tuyệt đối sẽ không làm cháu thất vọng.”
Đúng vậy, đứa trẻ xuất hiện trước mặt cô lúc này, ôm cô thắm thiết gọi “mợ út”, chính là khách hàng đầu tiên của cô hôm nay.
“Tại sao lại là mợ út?” Nhan Ngọc Trác nghĩ, quan hệ họ hàng này có hơi xa không?
“Vì bố mẹ cháu ly hôn rồi, họ đều mặc kệ cháu, chỉ cho cháu tiền rồi ném cháu vào trường học, cả năm cháu không gặp họ nổi một lần, chỉ có cậu út quản cháu thôi.” Giọng cậu bé càng lúc càng nhỏ dần, nhắc đến cậu út, má bánh bao của cậu bé run lên, vẻ mặt đầy sợ hãi nói, “Trước đây họp phụ huynh, đều là cậu út cháu đến. Cậu ấy là một tên bạo chúa, phát xít, ác quỷ, mỗi lần họp phụ huynh xong đều đánh mông cháu, còn trừ tiền tiêu vặt của cháu nữa! Cháu không muốn gặp cậu ấy nữa đâu.”
Hóa ra là vậy.
Không ngờ cậu bé lại là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương cha mẹ, mà thái độ của cậu út đối với cậu bé cũng rất tệ... Xem ra, dù là con nhà nghèo hay con nhà giàu, đều sẽ gặp phải những chuyện tương tự.
Nhan Ngọc Trác đang định hỏi kỹ hơn, phía sau lại vang lên tiếng bước chân, cô quay người nhìn theo, chỉ thấy một vị nữ sĩ trung niên khoảng 50 tuổi, mặc bộ đầm vest xuất hiện.
(*Nữ sĩ: Người phụ nữ có học thức.)
Vẻ mặt vị nữ sĩ đó nghiêm túc, khóe môi mím chặt, đôi mắt sắc bén như chim ưng, từ sau cặp kính lão đánh giá Nhan Ngọc Trác.
Khi vị nữ sĩ đó xuất hiện, cậu bé lập tức lộ ra biểu cảm như chuột gặp mèo, ngoan ngoãn buông tay đứng thẳng, lễ phép chào đối phương: “Con chào cô hiệu trưởng ạ.”
Nhan Ngọc Trác nghe vậy, vội vàng đưa tay ra: “Chào cô hiệu trưởng, tôi là...”
Cô lúng túng.
Cô còn chưa biết tên của khách hàng!
Cậu bé kéo nhẹ góc áo cô, khẽ nhắc nhở: “Cháu tên Trang Tử Thần!”
Nhan Ngọc Trác: “Tôi là mợ út của học sinh Trang Tử Thần, tôi họ Nhan. Hôm nay đến trường thăm hỏi, muốn thảo luận với cô về vấn đề học tập của cháu.”
“Vấn đề học tập?” Hiệu trưởng nhíu chặt lông mày, “Thành tích của Trang Tử Thần luôn đạt điểm A, tháng sau còn đại diện trường tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh cấp tỉnh dành cho học sinh tiểu học, thành tích của em ấy không có vấn đề gì, vấn đề duy nhất là em ấy không chịu dùng trí thông minh vào việc chính đáng.”
“...?” Nhan Ngọc Trác ngẩn người.
Giọng hiệu trưởng mang theo sự tức giận mơ hồ: “Lần này tôi mời phụ huynh đến, hoàn toàn không phải vì học tập của em ấy, mà là vì chuyện em ấy đánh nhau với bạn!”
Trong chớp mắt, Nhan Ngọc Trác lập tức hiểu ra tất cả. Cô quay đầu nhìn cậu bé bên cạnh, phát hiện cậu đã phủi mông bỏ chạy, chỉ để lại cho cô một bóng lưng ranh mãnh.
Nhan Ngọc Trác tức đến bật cười —— một người lớn như cô, vậy mà lại bị một lời nói dối của một chú lợn rừng con lừa gạt!
Thi trượt mời phụ huynh và đánh nhau mời phụ huynh, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nếu biết trước Trang Tử Thần bị mời phụ huynh vì lý do này, cô tuyệt đối sẽ không nhận đơn.
Nhưng hết cách rồi, đã đến rồi, vì tỷ lệ khen ngợi của mình, cô chỉ có thể tiếp tục diễn trò.
Về thái độ đối xử với trẻ con ngỗ nghịch, hiệu trưởng trường tiểu học quý tộc cũng không khác gì hiệu trưởng trường tiểu học bình thường. Nữ hiệu trưởng sải bước vội vàng, dẫn Nhan Ngọc Trác đi về phía văn phòng, Nhan Ngọc Trác trên đôi giày cao gót theo sát phía sau, còn phải luôn giữ vẻ mặt khiêm tốn lắng nghe lời dạy bảo.
“Đây đã là lần thứ ba trong học kỳ này Trang Tử Thần đánh nhau với bạn học.”