Yêu Không? Còn Thiếu Một Người

Chương 5: Mợ út

Chương Trước Chương Tiếp

Bốn năm trước, vừa tốt nghiệp đại học, Nhan Ngọc Trác đã gia nhập công ty “app Thiên Diện Nhân Sinh”, trở thành một “diễn viên đa năng” của công ty này.

Nói một cách đơn giản, công việc của công ty này là nhập vai —— chỉ cần khách hàng trả đủ tiền, họ có thể đóng bất kỳ vai nào.

Những người theo chủ nghĩa độc thân thuê “bạn gái giả” về gặp gia đình để đối phó với việc bị giục cưới; những người mê anime đắm chìm trong thế giới 2D thuê người đóng vai nhân vật anime yêu thích; những người già mất đứa con duy nhất thuê người trò chuyện với mình để vơi đi nỗi nhớ...

Tất nhiên, cũng có những công việc đóng vai khác, với mức thù lao khác nhau tùy theo độ khó và thời gian.

Bà chủ của công ty trước đây từng làm phó đạo diễn trong một đoàn phim, thường xuyên chạy tới Hoành Điếm, nắm trong tay rất nhiều nguồn lực diễn viên quần chúng và vai phụ. Nhưng giới giải trí thực sự không dễ sống, nên bà chủ đã quyết định dùng mối quan hệ của mình để thành lập công ty này. Ban đầu, những “diễn viên đa năng” của công ty đều là diễn viên quần chúng và vai phụ mà cô ấy mang theo.

Khách hàng sẽ đặt đơn qua app, ghi rõ nhu cầu và dự toán của mình, sau đó hệ thống sẽ tự động kết nối với nhân viên và phân phối đơn hàng. Tất nhiên, nếu nhân viên không hài lòng với đơn hàng, họ cũng có thể từ chối.

Tuy nhiên, Nhan Ngọc Trác hiếm khi từ chối đơn hàng. Cô rất tự tin vào khả năng của mình, dù khách hàng có xảo trá đến đâu cũng không thể ảnh hưởng đến cô.

Cô khẽ chạm tay vào app, thông tin chi tiết về đơn hàng đầu tiên trong tuần hiện lên trên điện thoại.

[Khách hàng: @Hôm Nay Không Muốn Đi Học

Chi tiết: Hu hu hu, thi trượt, hiệu trưởng bảo sẽ mời phụ huynh! Có chị gái nào có thể đóng vai phụ huynh của em được không?

Thời gian và địa điểm: 10h sáng thứ Sáu, trường tiểu học Quốc tế JS]

Nói thật lòng, Nhan Ngọc Trác không muốn nhận đơn hàng của những đứa trẻ vị thành niên, nhưng hết cách rồi —— vì bạn nhỏ này trả quá nhiều.

Trường Quốc tế JS này là trường tiểu học quý tộc nổi tiếng nhất tại thành phố A, những đứa trẻ học ở đây không phú thì quý, không phải con cái ngôi sao thì cũng xuất thân từ gia đình có bối cảnh chính trị hoặc thương mại.

Tuy nhiên, dù có nhiều tiền đến đâu, những đứa trẻ này vẫn sợ bị mời phụ huynh. Nhan Ngọc Trác chỉ cần đến trường chịu mắng hai tiếng, là sẽ nhận được thù lao lên đến bốn chữ số. Đây thực sự là một công việc vừa đơn giản lại có hời.

Sau khi xác nhận nhận đơn, Nhan Ngọc Trác đến cổng trường sớm mười phút. Trường quý tộc có an ninh rất nghiêm ngặt, cô đăng ký họ tên tại trạm gác và nhận được thẻ khách có in tên của mình. Nhân viên yêu cầu cô đeo thẻ này mọi lúc, sau đó điều một chiếc xe chuyên dụng để đưa cô đến tòa nhà giảng dạy.

Ngồi trong xe, vẻ mặt Nhan Ngọc Trác bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại tràn đầy kinh ngạc.

Quả không hổ danh là trường tiểu học quý tộc có học phí 80 vạn một năm! Nhìn tòa nhà giảng dạy kia đi, nhìn bãi cỏ kia đi, nhìn thái độ phục vụ này đi… ngay cả không khí cũng phảng phất mùi tiền.

Trong lúc Nhan Ngọc Trác mải suy nghĩ, chiếc xe chuyên dụng đã dừng lại trước ký túc xá. Nhân viên đeo găng tay trắng lịch sự mời cô xuống xe.

Vừa bước xuống xe, cô chưa kịp quan sát kỹ nơi này, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói ngọng nghịu của trẻ con ——

—— “Mợ ơi!”

Ngay lập tức, một cậu bé mũm mĩm, toàn thân tròn vo lao thẳng vào lòng cô.

Để đóng vai “phụ huynh của con em nhà giàu”, hôm nay Nhan Ngọc Trác ăn mặc rất trang trọng, đặc biệt là đôi giày cao gót đế đỏ kinh điển. Đôi giày này đẹp thì đẹp thật, nhưng gót quá cao, rất khó giữ thăng bằng. Cậu bé đó lao đến như một chú lợn rừng con bất trị, suýt nữa thì xô ngã cô.

Cú va chạm này khiến lục phủ ngũ tạng của cô như muốn vỡ tung, nếu không vì nhớ rõ nhân vật mình đang đóng, có lẽ cô đã không thể giữ nổi nụ cười trên khuôn mặt.

Cô giữ vững cơ thể, đôi mắt lấp lánh ý cười nhìn chú lợn rừng con trong lòng mình... à không, cậu bé, tràn đầy cưng chiều.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)