Yêu Không? Còn Thiếu Một Người

Chương 4: Kết hôn giả

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe thấy câu hỏi của thực tập sinh, tiền bối khẽ nhún vai: “Ai mà biết được? Nhưng anh có nghe qua vài tin đồn...”

“Tin đồn gì ạ?”

Tiền bối liếc trái liếc phải, thấy xung quanh vắng lặng mới nói nhỏ: “Nghe nói Nhan Ngọc Trác nợ nần chồng chất, vì thế mới coi tiền như mạng. Công việc này kiếm tiền nhanh, cô ấy nhận việc chẳng bao giờ kén chọn, ngày nào cũng xếp lịch kín mít.”

Thực tập sinh ngơ ngác: “Nợ nần? Sao lại nợ nần chứ?”

“Ai mà biết được.” Tiền bối nhún vai, thờ ơ nói: “Những người thiếu tiền trên đời này đều có những câu chuyện na ná nhau: ông bố phá sản, bà mẹ hám danh, ông anh trai nghiện cờ bạc, cô em gái mắc bệnh nặng, còn chính bản thân họ cũng tan nát...”

Trong công ty, thứ lan truyền nhanh nhất luôn là tin đồn.

Trong phòng trà, tiền bối thì thầm chia sẻ những tin đồn mà anh ta nghe được với thực tập sinh, cho đến khi một cánh cửa ẩn không mấy bắt mắt phía sau lưng bị đẩy ra.

Một người phụ nữ từ phòng nghỉ bên trong bước ra, khẽ ngáp một cái. Cô không trang điểm, mái tóc đen dài được kẹp gọn bằng một chiếc kẹp. Rõ ràng động tác lười nhác, tùy ý, nhưng lại khiến người ta không nhịn được mà dõi mắt theo.

Ngay khi cô xuất hiện, cả hai người trong phòng trà lập tức im bặt.

—— Xong rồi, nhân vật chính trong câu chuyện tám nhảm nãy giờ của họ lại ở ngay trong phòng nghỉ bên cạnh! Cũng không biết cách âm ở đây thế nào, liệu cô ấy có nghe thấy hết không?

“Chị... Chị Tiểu Nhan ạ.” Thực tập sinh sợ hãi, vội vàng đứng nghiêm.

Nhan Ngọc Trác dụi mắt bước tới máy pha cà phê, có lẽ vì vừa mới ngủ dậy, cô loay hoay mãi mà không chỉnh được. Thực tập sinh nhanh chóng tiến lên giúp cô, kết quả phát hiện ra trong máy đã hết cà phê.

“Chị Tiểu Nhan, hay là... hay là chị uống của em đi? Em mới vừa rửa cốc xong!” Thực tập sinh nịnh nọt đưa cốc của mình ra.

Nhan Ngọc Trác nhận lấy, nhìn một chút. Ồ, trên cốc sứ có in hình một chú mèo hoạt hình, khuôn mặt mèo đầy vẻ tò mò.

Thực tập sinh ngại ngùng, cẩn thận hỏi: “Có phải quá trẻ con không ạ?”

“Không trẻ con.” Nhan Ngọc Trác cao ráo, dù đi giày bệt cũng hơn mét bảy. Cô hơi cúi người, tiện tay vén lọn tóc mai lòa xòa của cô gái ra sau tai, rồi mỉm cười xoa đầu cô ấy: “Rất hợp với em mà.”

Thực tập sinh bỗng chốc đỏ mặt.

Bây giờ cô ấy cuối cùng cũng hiểu tại sao tên chú rể giả kia lại bám riết không buông, mơ tưởng biến giả thành thật với Nhan Ngọc Trác.

Nếu là cô ấy, nếu là cô ấy…

Thấy Nhan Ngọc Trác không nhắc đến chuyện vừa rồi, một người khác trong phòng trà cũng tỏ ra tự nhiên bắt chuyện với cô: “Tiểu Nhan, không ngờ hôm nay cô lại đến công ty, lâu lắm không gặp cô.”

“Đúng là rất lâu rồi không đến công ty.” Ai ngờ Nhan Ngọc Trác nhướng mày, tươi cười nói: “Dù sao ngày nào tôi cũng mải mê làm việc, phải tích tiền trả nợ cho ông bố phá sản, bà mẹ hám danh, ông anh trai nghiện cờ bạc và cô em gái mắc bệnh nặng của tôi mà.”

“...” Hỏng rồi, xem ra cô đã nghe thấy hết rồi.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi Nhan Ngọc Trác bỗng vang lên mấy tiếng bíp nhỏ, âm thanh này rất quen thuộc với cả ba người trong phòng trà.

Nhan Ngọc Trác đặt cốc cà phê mèo xuống, ngón tay thon dài xinh đẹp lướt trên màn hình, đáy mắt hiện lên ý cười.

“Xem ra sếp cũng thương xót tôi, muốn tôi sớm trả hết nợ đây mà.” Cô giơ điện thoại lên nói: “Nhìn xem, giờ tôi đã có ba đơn hàng rồi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)