Lục Chi Dập ôm chiếc đầu ma nơ canh trong lòng, tâm trí lan man —— Cậu luôn cảm thấy, dù Nhan Ngọc Trác nói thật, nhưng đó không phải là toàn bộ sự thật.
Nếu cô thực sự yêu tiền đến vậy, tại sao khi nhìn thấy những chiếc đồng hồ hiệu trong phòng thay đồ của cậu, cô lại không hề động tâm, thậm chí còn không nhướng mày?
Cậu đúng là còn trẻ, nhưng không ngốc. Trong cái giới phức tạp này, cậu đã gặp rất nhiều người tham lam, ánh mắt họ đục ngầu, hầu như đã viết rõ sự toan tính trên mặt, miệng nói lời nịnh hót, nhưng trong lòng lại nghĩ những chuyện xấu xa.
Nhưng Nhan Ngọc Trác thì không. Cô nói cô yêu tiền, mà đồng tử cô rất sạch sẽ.
Đúng lúc Lục Chi Dập đang suy nghĩ lung tung, chiếc xe đột nhiên dừng lại.
Chỉ thấy Nhan Ngọc Trác tháo dây an toàn, ra lệnh cho Lục Chi Dập: “Xuống xe.”
Lục Chi Dập: “...Hả?”
Nhan Ngọc Trác bất đắc dĩ: “Cậu không phát hiện ra sao, chúng ta đã bị kẹt ở ngã tư này mười phút rồi.”
Lục Chi Dập lúc này mới quay đầu nhìn ra cửa sổ, nhận ra cảnh đường phố bên ngoài đã không thay đổi từ lâu.
6h30 chính là giờ cao điểm buổi tối, đặc biệt hôm nay lại là thứ Sáu, càng gần đại lộ, càng kẹt cứng.
Trong kế hoạch của Nhan Ngọc Trác, nửa tiếng đến nhà hàng là dễ như trở bàn tay, nhưng chiếc xe vừa đi được nửa đường đã bị kẹt cứng. Nếu cứ để xe trôi theo dòng kẹt xe này, họ chắc chắn sẽ đến muộn.
Nhan Ngọc Trác mở bản đồ trên xe, ngón tay lướt trên màn hình: từ đây đến nhà hàng còn ba cây số, nhưng con đường phía trước đã đỏ lòm.
Vì khoản thù lao của mình, Nhan Ngọc Trác lập tức quyết định, đỗ xe bên đường, đổi sang phương tiện khác.
Lục Chi Dập ngơ ngác đi theo cô xuống xe, chỉ thấy cô đi thẳng đến chiếc xe điện công cộng đỗ bên đường, quét mã mở khóa.
Cô lấy hai chiếc mũ bảo hiểm trên xe, đưa một chiếc cho Lục Chi Dập.
Lục Chi Dập cúi đầu nhìn mũ bảo hiểm, rồi ngẩng đầu nhìn cô: “...?”
Thấy cậu không nhận mũ, Nhan Ngọc Trác kiên nhẫn giải thích: “Đi xe điện không đội mũ bảo hiểm là bị phạt đấy.”
“À không, ý em là... nhất định phải đi xe điện sao?” Lục Chi Dập do dự hỏi, “Không còn cách nào khác sao?”
“Cũng có.” Nhan Ngọc Trác nghiêm túc trả lời, “Cậu có thể bay đến đó.”
“...”
Nhan Ngọc Trác bước lên xe điện trước, vỗ nhẹ vào yên sau: “Đừng lãng phí thời gian nữa, lên nhanh đi.”
Chàng trai đứng sững tại chỗ: “Chị chở em?”
Nhan Ngọc Trác: “Ở đây cũng không có chiếc xe thứ hai, chúng ta chỉ có thể cùng ngồi chiếc này thôi.”
“Không thể để em chở chị sao?” Lục Chi Dập cảm thấy khí chất đàn ông của mình đang lung lay sắp đổ.
Ánh mắt Nhan Ngọc Trác lành lạnh quét qua cậu: “Quản lý của cậu nói, dạo này cậu không ngủ nhiều, mạng sống của tôi rất quý giá, tôi không thể giao mạng sống của mình vào tay một người lái xe mệt mỏi như cậu được.”
Lý lẽ đầy đủ, không thể bác bỏ.
Chàng trai chưa bao giờ nghĩ, đời mình lại có ngày ngồi sau xe người khác —— mà lại còn là sau lưng chị trợ lý vừa quen chưa đầy một tiếng!
Kích thước xe điện công động nhỏ hơn rất nhiều so với xe điện thông thường, Lục Chi Dập thân cao chân dài, co ro trên chiếc yên nhỏ hẹp, trông rất buồn cười. Nhưng đáng sợ hơn là, vì không gian quá nhỏ, cơ thể cậu không tránh khỏi chạm vào Nhan Ngọc Trác, là một quý ông, cậu buộc phải ngả người ra sau, kéo khoảng cách giữa hai người, sợ khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Nhưng Nhan Ngọc Trác không để ý: “Lần đầu cậu ngồi xe điện à? Tốc độ rất nhanh đấy, cậu phải ôm chặt tôi.”
Suy đi tính lại, Lục Chi Dập duỗi hai ngón tay ra, thận trọng nắm lấy mũ áo hoodie của cô.
Nhan Ngọc Trác quay đầu nhìn cái ngón tay cái của cậu, dở khóc dở cười: “Cậu cách xa tôi như vậy làm gì?”
Vừa nói, cô vừa nắm chặt tay cậu, đặt thẳng lên eo mình.
Lục Chi Dập từ nhỏ học nhạc cụ, đến nay đã 20 năm, bàn tay cậu to lớn, hữu lực, đặt hai bên eo người phụ nữ, nhỏ nhắn đến mức hai tay có thể ôm trọn; lòng bàn tay cậu khẽ siết chặt, nhưng không dám dùng lực quá mạnh, chỉ có thể cảm nhận hơi ấm truyền qua lớp áo.
“Có vẻ như cậu đã sẵn sàng rồi ——” Nhan Ngọc Trác vặn tay ga, chiếc xe lao đi như tên bắn, “—— Zayn, ôm chặt tôi.”