Lục Chi Dập nhìn đầu ma nơ canh tóc giả trong lòng, đó là một bộ tóc ngắn ngang vai màu hạt dẻ, hoàn toàn khác biệt với mái tóc dài gợn sóng ngang lưng của Nhan Ngọc Trác.
Cậu cẩn thận hỏi: “Chị, rốt cuộc chị làm nghề gì vậy, sao trong xe bày trí giống như sào huyệt của đặc vụ vậy, nếu em mở ngăn kéo ghế phụ ra thì sẽ thấy hàng cấm đúng không?”
“Những nghệ sĩ như các cậu, trí tưởng tượng luôn phong phú như vậy sao?” Nhan Ngọc Trác bị cậu chọc cười. Cô đạp ga, lái xe lên đường, “Ít nhất bây giờ, tôi là trợ lý riêng của cậu, nhiệm vụ của tôi là đưa cậu đến nhà hàng tổ chức buổi tiệc tối đúng giờ.”
“Vậy ngoài bây giờ ra, chị còn có công việc khác không?” Lục Chi Dập đoán, “Chị cũng là người trong giới sao? Hay chị là diễn viên, nên mới cần thay đổi hình tượng liên tục?”
“Gần đúng.” Nhan Ngọc Trác cũng không giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận, “Công việc của tôi gọi là 'diễn viên thay thế đa năng', chỉ cần người thuê trả đủ tiền, tôi có thể đóng bất kỳ vai trò nào, giúp họ giải quyết phiền phức.”
Lục Chi Dập hơi bối rối, trình độ tiếng Trung của cậu chỉ ở mức trung bình, dù có thể giao tiếp bình thường nhưng khi nói đến những từ phức tạp, tiếng Anh và tiếng Trung trong đầu cậu bắt đầu đánh nhau.
Nhan Ngọc Trác liền lấy ví dụ minh họa về công việc của cô, khi cô kể đến việc sáng nay đóng vai người nhà đi họp phụ huynh cho một đứa nhóc nghịch ngợm, chiều đóng vai sinh viên đi điểm danh hộ trên lớp đại học, tối lại đến làm trợ lý nghệ sĩ... Lục Chi Dập không giấu nổi vẻ kinh ngạc trên mặt.
“Công việc này nghe có vẻ rất vất vả.”
“Trên đời này, công việc nào chả có cái khó riêng, cậu thức đêm sáng tác nhạc cũng rất vất vả mà.” Tay Nhan Ngọc Trác đặt trên vô lăng, lòng bàn tay xoay nhẹ, thân xe linh hoạt rẽ vào làn đường bên phải. Cô vừa lái vừa trả lời, “Hơn nữa, không phải ngày nào cũng có nhiều đơn đặt hàng như vậy.”
Lục Chi Dập hoàn toàn bị kích thích trí tò mò, tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao chị lại làm công việc này vậy? ... À, xin lỗi, em không muốn soi mói đời tư của chị,“ cậu sợ bị Nhan Ngọc Trác hiểu lầm, vội vàng giải thích, “Nếu chị không tiện trả lời, coi như em chưa nói gì.”
Đúng lúc đèn giao thông chuyển đỏ, Nhan Ngọc Trác dừng xe, quay đầu nhìn về phía chàng trai ngồi bên cạnh.
Cô đã từng đóng rất nhiều vai diễn, trải qua rất nhiều cuộc đời khác nhau, nhưng hiếm có khách hàng nào hỏi cô “tại sao lại chọn công việc này“. Họ không bao giờ tò mò về cô, chỉ mong cô có thể như một mảnh ghép Lego, khéo léo lấp đầy những khoảng trống trong cuộc sống.
Cô mỉm cười, trả lời: “Bởi vì tôi... rất thích tiền.”
“Cái gì?”
“Công việc này kiếm được nhiều tiền, ít phiền phức, không cần phải xử lý các mối quan hệ đồng nghiệp phức tạp, sếp cũng không yêu cầu tôi gánh KPIs, muốn nghỉ phép chỉ cần tắt app là có thể ngừng nhận đơn... Tôi thực sự không thể tìm được công việc nào phù hợp với tôi hơn cái này.”
Những lời nói thật không chút lãng mạn này khiến Lục Chi Dập vô cùng thất vọng: “Chỉ vì công việc này kiếm được nhiều tiền?”
“Lý do đó chưa đủ sao?” Ngón tay Nhan Ngọc Trác gõ nhẹ trên vô lăng, hỏi ngược lại cậu, “Chẳng lẽ cậu làm việc chăm chỉ không phải vì tiền, mà là vì tình yêu sao?”
“Đúng vậy!” Không ngờ Lục Chi Dập lại khẽ gật đầu, rất chân thành nói, “Từ nhỏ em đã thích âm nhạc, mẹ em nói khi em còn nằm trong nôi, nghe thấy nhạc phát từ máy CD là em sẽ nhảy múa theo. Sau này lớn lên, em theo bố mẹ học piano và violin, lên đại học lại tiếp xúc với nhạc cụ hơi, rồi bắt đầu thử sáng tác, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại hot.”
Hay cho câu “đánh bậy đánh bạ”, Nhan Ngọc Trác nhớ lại danh sách dài những tác phẩm lôi cuốn tiêu biểu của cậu, xem ra chuyện sáng tác này, chỉ có những kẻ ngốc thuần khiết mới có thể làm tốt được.
“Rất xin lỗi, khiến cậu thất vọng rồi. Tôi không giống cậu, tôi là một người phàm tục, làm việc chỉ để kiếm tiền.” Nhan Ngọc Trác tự giễu, “Lời nào cũng từ đáy lòng, không hề giả dối.”
Chủ đề đột ngột dừng lại, trong chiếc xe việt dã lập tức chìm vào một sự im lặng kỳ lạ.