Nhan Ngọc Trác: “Chẳng lẽ... mày là Lục tiên sinh? Ngài biến thành chó nên không thể nghe điện thoại?”
Chó: “Gâu.”
Ngay khi Nhan Ngọc Trác đang suy nghĩ làm thế nào để đưa Lục tiên sinh đã biến thành chó đến buổi tiệc tối mà không có dây xích, thì trong phòng khách bỗng vang lên tiếng xột xạt.
Chú chó và cô gần như đồng thời nhìn về phía phòng khách, chú chó nghiêng tai nghe ngóng, sau đó lập tức vẫy đuôi chạy vào trong phòng. Nhan Ngọc Trác không dám chậm trễ, lập tức đuổi theo.
Đi qua hành lang, hiện ra trước mắt cô là một phòng khách rộng rãi.
Nói là phòng khách, nhưng ở đây không có tủ kệ hay tivi treo tường thường thấy, mà chỉ có một bức tường lớn đầy ắp kệ trưng bày, trên đó bày biện ván trượt, xe đua và các linh kiện liên quan. Xem ra chủ nhân căn hộ này thích phiêu lưu, theo đuổi “tốc độ và cảm xúc mạnh“.
Ở giữa phòng khách là một bàn trà có hình dáng độc đáo, toàn bộ chiếc bàn được làm từ gỗ, có hình dáng một cây đàn guitar, vị trí lẽ ra là dây đàn lại được thay bằng các phím đen trắng, rất phù hợp với công việc của chủ nhà.
Hiện tại, chiếc bàn này đang bị vùi lấp bởi đủ thứ đồ đạc, một nửa bàn chất đầy bản thảo viết nguệch ngoạc, nửa còn lại là các hộp đồ ăn mang về.
Phía sau bàn là một chiếc ghế sofa rộng rãi và thoải mái, một người đang nằm ngủ say sưa trên đó, chiếc điện thoại hết pin bị ném sang một bên, chú chó chăn cừu ngậm tấm chăn, đang cố gắng đắp cho cậu ấy.
Nhan Ngọc Trác từng nghe nói chó chăn cừu rất thông minh, nhưng không ngờ nó lại biết chăm sóc chủ nhân.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để cảm thán về sự thông minh của chú chó. Cô bước đến bên sofa, cúi người nhìn chàng trai đang nằm trên đó.
Cậu trông chưa đến 25 tuổi, dưới mắt có quầng thâm, mái tóc ngắn gọn gàng rủ xuống bên thái dương, để lộ ngũ quan thanh tú. Ngay cả trong giấc ngủ, chàng trai vẫn hơi nhíu mày, có vẻ ngủ không được ngon.
Nếu không tra thông tin về cậu trước khi đến, Nhan Ngọc Trác sẽ không bao giờ nghĩ rằng chàng trai lôi thôi lếch thếch này lại là “quán quân năm” trẻ tuổi nhất của Hiệp hội Bản quyền Âm nhạc.
Cậu thông thạo viết lời, sáng tác, phối khí, nắm trong tay hàng chục đĩa đơn ăn khách, những bản nhạc phim do cậu sáng tác được phủ sóng rộng rãi, nhiều ca sĩ hàng đầu xếp hàng chờ đợi cậu sáng tác.
Một người tài năng xuất chúng, thiên phú hơn người, viết đâu hot đó, giờ đây lại đang ngủ vô tư trên sofa, còn cần một con chó chăm sóc.
Nhan Ngọc Trác vỗ nhẹ vào anh: “Lục tiên sinh, Lục tiên sinh, tỉnh dậy đi? Lục Chi Dập?”
Chàng trai vẫn ngủ say, miệng lẩm bẩm: “Đại Mạch... đừng liếm nữa... tao sẽ nộp bản thảo...”
Nhan Ngọc Trác quay người đi vào phòng tắm, nhúng một chiếc khăn mặt vào nước lạnh rồi quay lại bên sofa —— ngay sau đó, chiếc khăn ướt lạnh đáp thẳng xuống mặt chàng trai, khiến cậu nháy mắt tỉnh táo, lập tức bật dậy khỏi sofa.
“Á!” Chàng trai hoảng hốt kêu lên, “Cuối cùng tôi cũng làm việc đến chết sao?”
“Tiếc là không phải,“ Nhan Ngọc Trác cố nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc cảnh cáo cậu, “Lục tiên sinh, nếu trong vòng 10 phút ngài không tắm rửa và sấy tóc xong, thì quản lý của ngài sẽ đến tận cửa. Tôi nghĩ, chết trong tay anh ta còn tệ hơn chết vì làm việc đấy.”
“Cái gì? Nhưng mà...”
Nhan Ngọc Trác nhìn vào đồng hồ đếm ngược trên điện thoại: “Bây giờ ngài còn 9 phút 55 giây... 54... 53...”
Những tiếng đếm ngược này còn đáng sợ hơn cả sứ giả địa ngục đến đòi mạng.
Chàng trai rõ ràng vẫn chưa tỉnh hẳn, cứ thế mơ màng bị Nhan Ngọc Trác đẩy vào phòng tắm.
Nhan Ngọc Trác không lãng phí 10 phút quý giá này, tranh thủ từng giây, dọn dẹp đống hỗn độn trong phòng khách ——
Kéo rèm cửa sổ, để ánh nắng lâu ngày không gặp chiếu vào phòng khách; vứt tất cả hộp đồ ăn mang về vào túi rác; những bản thảo quý giá cô xem không hiểu nên không đụng vào, chỉ cẩn thận xếp gọn trên bàn.