Yêu Không? Còn Thiếu Một Người

Chương 3: Kết hôn giả

Chương Trước Chương Tiếp

“Anh Vương.” Cô nghiêng đầu nhìn anh ta, giọng đều đều: “Ông cụ thế nào rồi?”

“Không sao, ông chỉ là quá vui mừng khi thấy anh kết hôn nên có hơi kích động thôi, y tá đã tiêm thuốc an thần và đưa ông về viện dưỡng lão rồi.” Chú rể vừa nói vừa bước đến cạnh cô dâu, mạnh dạn vươn tay định ôm lấy eo thon của cô. Nhưng không ngờ rằng, người phụ nữ lại nhảy sang một bên, dùng hành động để từ chối anh ta.

“Tiểu Nhan, em làm sao vậy…”

“Anh Vương, có phải anh nhập vai quá sâu rồi không?” Khuôn mặt xinh đẹp của cô dâu không chút ý cười, chỉ có sự lạnh lùng của công việc: “Anh có cần tôi nhắc lại không? Chúng ta là quan hệ hợp đồng thuê mướn, tôi chỉ là diễn viên do anh thuê đến, để giúp ông cụ hoàn thành tâm nguyện cuối đời là thấy anh cưới vợ, đồng thời giúp anh lấy được gia sản.”

—— Đúng vậy, toàn bộ khách mời lẫn người thân trong gia đình đều không hay biết, đây là một đám cưới giả từ đầu đến cuối! Ông cụ Vương lúc còn minh mẫn đã để lại di chúc thông qua luật sư, nếu cháu trai chưa kết hôn thì đừng mong lấy được một xu từ ông ấy. Chính vì vậy, chú rể mới thuê cô đóng giả vợ chưa cưới, dựng lên màn kịch này.

“Hơn nữa, trong hợp đồng đã ghi rõ ràng, sẽ không có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào ngoài việc ôm hoặc nắm tay trong lễ cưới. Đừng nói với tôi là lời nói vừa rồi của người chủ hôn là ngẫu hứng, anh hoàn toàn không biết đấy nhé?”

Bị vạch trần tâm tư bẩn thỉu, chú rể buột miệng nói: “Anh, anh đã bỏ tiền ra mà! Hôn một cái thì có sao đâu?”

“Đúng là chẳng sao cả.” Người phụ nữ mỉm cười, thoáng chốc như đoá hoa xuân nở rộ. Đồng thời, ngón tay cô siết chặt, chiếc bánh quy trong lòng bàn tay nháy mắt bị bóp nát thành vụn, rơi lả tả xuống hồ. Đôi mắt cười của cô khẽ liếc xuống giữa hai chân chú rể, giọng điệu nhẹ bẫng: “Coi như tôi bị chó cắn một phát đi.”

“Nhan! Ngọc! Trác!!” Chú rể thẹn quá hóa giận: “Em nhất định phải nói khó nghe như vậy à? Vì chuẩn bị cho đám cưới này, em đã gặp mặt bố mẹ anh, chụp ảnh cưới với anh, thậm chí còn quay cả video cầu hôn, dù gì cũng đã ở bên nhau hơn mấy tháng trời! Chẳng lẽ em không có chút tình cảm nào với anh sao?”

“Tình cảm?” Nhan Ngọc Trác nghiêng đầu, một lọn tóc từ búi cao rơi xuống bên má, càng khiến cô thêm phần quyến rũ, ánh mắt lưu chuyển long lanh như sóng nước.

Cô nhìn xuống bàn tay phải của mình. Chiếc nhẫn cưới giả trên ngón áp út vẫn lấp lánh rực rỡ như cũ.

Nhưng giả vẫn chỉ là giả. Dù có lộng lẫy đến đâu, cũng chỉ là thứ đồ chơi lừa người thôi. Nếu đến cả cô cũng bị viên kim cương giả này làm cho u mê, thì cô đã chẳng phải là Nhan Ngọc Trác rồi.

“Xin lỗi, anh Vương.”

Nhan Ngọc Trác tháo chiếc nhẫn kim cương trên tay phải xuống, chậm rãi ngắm nghía một lúc, rồi buông lỏng đầu ngón tay —— Trước ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông, chiếc nhẫn giả lấp lánh rơi tõm xuống hồ, bị đàn cá bên dưới nuốt trọn.

“—— Đừng nói chuyện tình cảm với tôi, nói chuyện tình cảm chỉ tổ tốn tiền.”



“Hóa ra đây chính là truyền thuyết về chị Tiểu Nhan sao? Thật không hổ là nhân viên vàng của công ty chúng ta, đối phó với loại khách hàng đầu đất này cũng bá đạo như thế!!”

Trong phòng trà, một cô gái đeo thẻ thực tập sinh, mắt sáng long lanh, quấn lấy một tiền bối không ngừng hỏi: “Nhưng mà em hơi thắc mắc một chút, nghe nói chị Tiểu Nhan là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp trường top mà? Công việc này đâu có yêu cầu cao, với năng lực của chị ấy, chẳng phải tìm một công việc chính thức sẽ tốt hơn sao? Ít nhất cũng đỡ phải chạy đôn chạy đáo thế này.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)