Yêu Không? Còn Thiếu Một Người

Chương 29: Nhà sản xuất nhạc (music producer)

Chương Trước Chương Tiếp

(*Ở Việt Nam, mọi người thường gọi nhà sản xuất nhạc là producer, nên mình sẽ dùng producer thay thế cho cụm “nhà sản xuất nhạc” trong truyện nhé!)

Nhan Ngọc Trác thật sự không ngờ rằng, cô chỉ thay em gái học một buổi học tùy chọn mà đã “thành công” thu hút sự chú ý của giáo sư. Chu Hành Chỉ không chỉ nhớ rõ khuôn mặt cô mà còn yêu cầu cô không được vắng mặt bất kỳ buổi học nào trong tương lai!

Nghĩ đến những rắc rối mà chuyện này có thể mang lại, thái dương của Nhan Ngọc Trác giật liên hồi, trong tai dường như còn nghe thấy tiếng em gái đang gào thét.

Thôi, bây giờ Phái Phái chắc đang bận tám chuyện với đám bạn cùng đu idol. Là một người chị thấu hiểu, cô không thể phá hỏng tâm trạng vui vẻ của em gái trước buổi xem concert.

Đợi đến khi Phái Phái xem xong concert hôm nay, Nhan Ngọc Trác sẽ nói với cô ấy “tin dữ” này.

Nhan Ngọc Trác vội vã rời khỏi trường, cô còn một đơn nữa tối nay, làm xong sớm thì nghỉ sớm. Vừa ngồi vào xe, điện thoại của cô bỗng vang lên tiếng thông báo từ app.

Cô cầm điện thoại lên xem, trên màn hình hiện lên hai tin nhắn hệ thống.

[Khách hàng @Hôm Nay Không Muốn Đi Học đã hoàn thành đánh giá]

[Khách hàng @xxx đã hủy lịch hẹn lúc 19:00 tối nay, đã khấu trừ 40% phí bồi thường vi phạm hợp đồng.]

Tin nhắn thứ hai không có gì đáng nói, khách hàng tối nay vì lý do nào đó đã hủy lịch hẹn, nên Nhan Ngọc Trác rảnh cả buổi tối, còn được nhận thêm 40% phí bồi thường.

Còn tin nhắn đầu tiên…

Ngón tay Nhan Ngọc Trác do dự một chút, rồi vẫn nhấn vào xem.

[Khách hàng @Hôm Nay Không Muốn Đi Học đã hoàn thành đánh giá

Nội dung đánh giá: Cảm ơn dì xinh đẹp, Triệu William đã xin lỗi cháu rồi!! Yeah!! Hiệu trưởng nói sẽ bắt cậu ta đọc kiểm điểm trước toàn trường trong lễ chào cờ thứ Hai tuần sau~

Đánh giá thêm: Lần sau đừng lừa tiền tiêu vặt của trẻ con nữa.]

Nhan Ngọc Trác: “...”

Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, đánh giá đầu tiên là do bạn nhỏ Trang Tử Thần tự viết, còn đánh giá thêm kia, chắc chắn là do ông cậu “công đực” của cậu bé viết.

Cái sự “màu mè” tràn đầy trong từng câu chữ kia, đúng là không ai bắt chước được.

Nhan Ngọc Trác làm việc lâu như vậy, đã gặp qua đủ loại khách hàng, dù sao tiền cũng đã tới tay, cô cũng không cần thiết để ý đến anh ta nữa.

Cô tiện tay cho Tiểu Dã Trư một lời khen mặc định, rồi thoát khỏi hệ thống.

Cô hoàn toàn không biết rằng, trong một căn biệt thự nào đó ở phía bắc thành phố, một cặp cậu cháu đang tranh cãi ầm ĩ như những đứa trẻ ngốc nghếch.

“Nhóc thối, cậu cảnh cáo con lần cuối, đưa điện thoại đây. Nếu con tự nguyện giao nộp, mỗi ngày con có thể chơi 10 phút, cuối tuần 1 tiếng; còn nếu để cậu tịch thu, mỗi tháng con chỉ được chơi một lần!”

“Cậu ơi, xin cậu, cho con dùng thêm năm phút nữa thôi, con phải đợi dì xinh đẹp trả lời!”

“... Còn bao lâu nữa?”

“À, dì ấy trả lời rồi! Nhưng dì ấy chỉ trả lời có bốn chữ.”

“... Cô ấy trả lời gì?”

“[Lời khen mặc định].”

Đôi đũa trong tay người đàn ông khựng lại, một lúc sau anh mới thản nhiên hỏi: “Chỉ có [Lời khen mặc định] thôi sao?”

Cậu bé miễn cưỡng đưa điện thoại cho cậu mình, lẩm bẩm: “Chắc chắn là do cái đánh giá thêm của cậu làm dì xinh đẹp tức giận rồi.”

“Cậu không quan tâm cô ta có tức giận hay không.” Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng, giọng điệu kiêu ngạo, “Công việc đã kết thúc, sau này con sẽ không gặp lại cô ta nữa.”

...

Nhan Ngọc Trác đang định lái xe về nhà, điện thoại lại vang lên, lần này là tiếng chuông cuộc gọi.

Trên màn hình, ba chữ [Đàn chị Trần] nhấp nháy không ngừng.

Nhan Ngọc Trác nhấc máy, đùa cợt hỏi: “Trần tổng, có dặn dò gì không?”

Trong điện thoại, giọng nói của người phụ nữ có chút vội vã: “Đàn em Nhan, chị thấy hệ thống hiển thị em vừa hoàn thành đơn hàng ở trường A, buổi tối lại bị hủy. Vậy bây giờ em vẫn đang ở gần trường A đúng không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)