Não đơ rồi à, mau nghĩ đi, nghĩ xem những công viên cây xanh đã từng thấy trong đời? Những cách nào để nước mưa không trực tiếp chảy đi?
Sống hay chết đều trông cả vào câu hỏi này. Nhan Ngọc Trác hít sâu một hơi, chống hai tay lên bàn, dốc hết can đảm chuẩn bị đứng dậy ——
“—— Vậy, mời bạn Nghiêm Phong trả lời.”
Nhan Ngọc Trác: “…”
“Bạn Nghiêm Phong chuyên ngành nghệ thuật môi trường, bạn ngồi ở đâu? Buổi trước đến muộn, không lẽ buổi này lại nghỉ học? Nếu vậy, điểm chuyên cần sẽ về không.”
Nhan Ngọc Trác: “…”
“Thì ra bạn Nghiêm Phong ngồi ở hàng cuối, bạn ngồi xa thế, có nghe rõ câu hỏi của tôi không? Bạn hãy trả lời, trong hệ thống LID có hai phương pháp chặn nước nào?”
Nhan Ngọc Trác: “…”
Haha, hóa ra là tự mình ~ dọa ~ mình.
Nhan Ngọc Trác đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên, đôi mắt sau cặp kính yếu ớt nhìn về phía người đàn ông trên bục giảng. Chu Hành Chỉ hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của cô, vẫn nghiêm nghị nhìn về phía nam sinh nam đáng thương đang ngồi ở hàng cuối lớp. Quả thật là một thầy giáo nghiêm khắc!
Khi nam sinh đáng thương kia lắp bắp trả lời xong câu hỏi, tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học vang lên. Chu Hành Chỉ không kéo dài thêm thời gian, chỉ đơn giản dặn dò vài câu rồi tuyên bố tan học.
Các sinh viên vốn đã không thể chịu đựng nổi việc phải hít thở chung bầu không khí với vị “Diêm Vương” này, ngay lập tức chạy biến hết.
Nhan Ngọc Trác đương nhiên không chịu thua kém ai, nhanh chóng thu dọn sách vở. Chiếc điện thoại trong ngăn bàn rung lên một tiếng, tin nhắn WeChat từ Nhan Phái Phái hiện lên.
@Võ Đức Sung Mãn Đá Gãy Chân Kẻ Què: Aaaaa chị ơi, em vừa mới không xem điện thoại, đang ăn cơm cùng bạn cùng phòng.
@Võ Đức Sung Mãn Đá Gãy Chân Kẻ Què: Chị còn cần đáp án không? [Đáng thương] [Đáng thương]
@Ngọc Không Mài: … Đợi em đến cứu, thì thi thể chị cũng lạnh rồi.
@Ngọc Không Mài: Không cần đáp án nữa, tan học rồi.
@Võ Đức Sung Mãn Đá Gãy Chân Kẻ Què: Cảm ơn chị!! [Dập đầu.gif] Chị vất vả thay em điểm danh, em nhất định sẽ cho chị đánh giá 5 sao!
@Ngọc Không Mài: Chỉ lần này thôi, lần sau không được cúp học để đu idol nữa đấy.
@Ngọc Không Mài: Với lại, những việc nhỏ như chân ruồi thế này đừng nhờ chị nữa, em quá nghèo, chị nhận một đơn của em còn không đủ tiền xăng.
Cô và em gái vẫn chưa kịp nhắn tin xong, trong khoé mắt, một bóng người dừng lại trước mặt cô.
Nhan Ngọc Trác vốn tưởng là bạn cùng bàn quay lại, nào ngờ khi ngẩng đầu lên, người xuất hiện trước mặt cô lại là Chu Hành Chỉ vừa bước xuống bục giảng.
“…” Nhan Ngọc Trác sợ lộ tẩy, lập tức khóa màn hình điện thoại, “Chào giáo sư Chu ạ.”
Ánh mắt của Chu Hành Chỉ dừng lại trên cặp kính xấu kinh khủng trên sống mũi cô một giây, sau đó khẽ vuốt cằm: “Không ngờ lại trùng hợp như vậy, em lại là học sinh của tôi.”
Anh lại nói: “Vì vậy em đặc biệt chọn cặp kính này, là để không bị tôi gọi tên trong lớp à?”
Nhan Ngọc Trác không lên tiếng, lúc này nói nhiều chỉ thêm sai, khả năng nhanh mồm nhanh miệng của cô hoàn toàn vô dụng.
“Sao không nói gì vậy?” Người đàn ông dường như khôi phục lại vẻ ôn hòa lịch lãm như lần đầu gặp mặt, hoàn toàn khác với vị giáo sư lạnh lùng trên bục giảng lúc nãy. Khóe môi anh khẽ nhếch lên, khi cười, đôi mắt sau thấu kính như gió xuân hoá mưa. “Gặp thầy giáo mà lại ngạc nhiên thế sao, bạn học Nhan?”
Bạn học · Nhan · Ngọc Trác: “… Giáo sư Chu, em có một câu hỏi.”
“Em nói đi.”
“Nếu tiết học sau em không có mặt, thì điểm chuyên cần của em ——”
Chu Hành Chỉ nghe đến đây, hơi ngạc nhiên nhướng mày. Cặp kính mà Nhan Ngọc Trác chọn cho anh quả thật rất hợp, chỉ cần anh thoáng thay đổi biểu cảm, vẻ uy nghiêm lập tức hiện rõ.
“Nhan Phái Phái, mặc dù tôi rất cảm ơn em vì đã giúp tôi chọn cặp kính này, nhưng kỷ luật lớp học là không thể thay đổi —— nếu tiết sau tôi không thấy em, em sẽ trượt môn.”