Yêu Không? Còn Thiếu Một Người

Chương 27: Câu hỏi trên lớp

Chương Trước Chương Tiếp

Một lúc sau, từ đâu đó vang lên một giọng nói yếu ớt: “Vậy… giáo sư Chu, nếu buổi trước có mặt nhưng buổi sau vắng mặt, điểm chuyên cần có bị trừ không ạ?”

Câu này vừa dứt, lập tức vang lên nhiều tiếng xì xào: “Cậu ngu à, chuyện này đừng có hỏi!” “Cậu nhắc thầy ấy làm gì?” “Bro, cậu đang muốn đưa thêm cái cớ cho thầy ấy đấy à!”

Chu Hành Chỉ trên bục giảng có lẽ đã nghe thấy những lời bàn tán đó, nhưng anh hoàn toàn không thèm để ý.

Anh nhướng mày nhìn xuống các sinh viên, giọng điệu mang chút mỉa mai: “Buổi trước có mặt, buổi sau chuồn mất —— Bạn học, bạn nghĩ tôi có trừ điểm không?”

Nhan Ngọc Trác: “…”

Cô cảm thấy, cô không thể chuồn được rồi.

Không những không chuồn được, cô còn phải cầu nguyện Chu Hành Chỉ đừng bao giờ gọi đến “Nhan Phái Phái”!



Vài tiếng trước, Nhan Ngọc Trác tưởng rằng việc bị kẹt trong phòng bảo vệ cùng 11 phụ huynh ồn ào xem camera là nhiệm vụ tồi tệ nhất hôm nay của cô; giờ đây ngồi trong lớp học, nghe thiên thư, ghi chép, cô mới nhận ra mình đã lên phải thuyền giặc.

Nghe không hiểu, học không nổi, đây thật sự là một chuyến hành trình văn hóa đầy gian khổ.

Dưới sự uy hiếp của Chu Diêm Vương, những sinh viên định lẻn đi đã lấp đầy mọi góc lớp, có thể thấy rõ, số lượng học sinh buổi hai nhiều hơn hẳn buổi một.

Nói một cách công bằng, Chu Hành Chỉ giảng bài không tệ, slide cũng làm đẹp mắt, mỗi khi giảng đến trọng điểm đều dành đủ thời gian để sinh viên ghi chép; anh cũng không keo kiệt như một số giảng viên khác, cấm sinh viên chụp ảnh ghi âm.

Nếu như, anh không đột ngột lật sổ điểm danh, không báo trước mà gọi ngẫu nhiên một “người may mắn” (xui xẻo) trả lời câu hỏi thì tốt biết mấy.

“‘Thành phố bọt biển’ là chủ đề nóng hổi nhất trong thiết kế đô thị sinh thái hiện nay, khái niệm của nó bắt nguồn từ ‘Low-Impact Development’. Vậy… mời bạn Phùng Quảng Lương, bạn hãy lấy khu vườn trung tâm của trường chúng ta làm ví dụ, nêu ít nhất bốn hệ thống LID được xây dựng.

“Ừm, bạn Phùng ngồi xuống đi. Lúc nãy bạn Phùng có đề cập đến vấn đề khuếch tán dòng chảy bề mặt, vậy bạn Nhậm Phỉ, bạn hãy nói cho mọi người biết cách hạn chế hiện tượng này? Ít nhất đưa ra ba giải pháp.

“… Chỉ trả lời được một. Không sai, cách đơn giản nhất để chặn nước là phủ xanh bề mặt, đã nhắc đến phủ xanh bề mặt, đây chắc chắn là thế mạnh của các bạn chuyên ngành nghệ thuật môi trường. Vậy hai giải pháp còn lại mà bạn ấy chưa trả lời được, mời một bạn chuyên ngành nghệ thuật môi trường trả lời.”

Dưới lớp, tất cả học sinh chuyên ngành nghệ thuật môi trường đều dựng tóc gáy, cảm giác như một đám chuột nhỏ bị một con mèo đại vương tuyên án tử hình. Ai nấy đều hận không thể cắm đầu vào cặp sách, sợ bị Chu Diêm Vương vô tình để mắt tới.

Nhan Ngọc Trác ngồi ở hàng thứ hai áp lực gấp bội, cô có một linh cảm —— không, không chỉ là linh cảm nữa, cô chắc chắn 100%, Chu Hành Chỉ nhất định sẽ gọi cô trả lời câu hỏi!

Nhưng cô hoàn toàn không hiểu gì về kiến trúc, cũng chẳng biết gì về nghệ thuật môi trường, cô thậm chí còn không biết LID là gì, huống chi là hai phương pháp chặn nước còn lại!

Nhan Ngọc Trác thời đi học là một học bá thực thụ, năm nào cũng nhận học bổng quốc gia, nhưng khác ngành như cách núi, cô thật sự không hiểu gì về môn học này. Cô không chịu đầu hàng, gửi tin nhắn cầu cứu đến em họ.

@Ngọc Không Mài: Phái Phái em có ở đó không? Em nói cho chị biết, trong hệ thống LID có những phương pháp chặn nước nào?

@Ngọc Không Mài: Trả lời nhanh!

Màn hình điện thoại suýt nữa bị cô gõ ra tia lửa, cùng lúc đó, trên bục giảng Chu Hành Chỉ lại lật một trang sổ điểm danh, tìm kiếm theo thứ tự pinyin* từ dưới lên trên.

(*Pinyin là gì Bảng chữ cái phiên âm tiếng Trung.)

“Vậy, mời bạn Nhan…”

Dưới lớp, Nhan Ngọc Trác nắm chặt điện thoại, vì trán đổ quá nhiều mồ hôi, kính trên sống mũi không ngừng trượt xuống.

Phái Phái vẫn chưa trả lời, Nhan Ngọc Trác biết rằng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)