Yêu Không? Còn Thiếu Một Người

Chương 24: Giáo sư dạy thay

Chương Trước Chương Tiếp

Phái Phái mỗi lần nhắn tin đều điên cuồng spam sticker, Nhan Ngọc Trác chỉ mới không trả lời một lúc mà WeChat đã bị những sticker cún con đáng thương chiếm trọn màn hình, nhìn đống sticker đó, Nhan Ngọc Trác gần như có thể thấy dáng vẻ em gái mình đang trông mong, tha thiết cầu xin.

Nhan Ngọc Trác: “...”

Thôi, ai bảo cô ấy là em gái mình.

@Ngọc Không Mài: Chỉ lần này thôi, không có lần sau.

@Ngọc Không Mài: Ở đây lâu, chị sắp bị dị ứng rồi.

@Võ Đức Sung Mãn Đá Gãy Chân Kẻ Què: Hả? Chị bị dị ứng sao? [Nghi vấn][Nghi vấn]

@Ngọc Không Mài: Chị dị ứng với đàn ông.

Lần này, đến lượt Phái Phái gửi “...”

@Ngọc Không Mài: À, lúc nãy có nam sinh nhắc đến cái gì thực hành, chia nhóm, không liên quan đến tiết này chứ?

@Võ Đức Sung Mãn Đá Gãy Chân Kẻ Què: Ồ ồ ồ, môn này sáu tiết đầu là lý thuyết, sau đó là thực hành nhóm, sẽ chia thành các nhóm khác nhau dưới sự hướng dẫn của giảng viên để điều tra nghiên cứu đô thị.

@Võ Đức Sung Mãn Đá Gãy Chân Kẻ Què: Nhưng không liên quan đến tiết này đâu, nhiệm vụ của chị hôm nay là giúp em điểm danh~~ Khiêm tốn một chút, đừng để giáo sư Mã chú ý.

@Ngọc Không Mài: [Chia sẻ ảnh tự chụp].jpg

@Ngọc Không Mài: Thế nào, đủ khiêm tốn chưa?

Bức ảnh Nhan Ngọc Trác gửi đi là cô vừa mới ngồi trong lớp tiện tay chụp. Trong ảnh, cô gái mặc một chiếc áo hoodie rộng rãi, chống cằm buồn chán, mái tóc dài bện thành bím, đuôi tóc tự nhiên rủ xuống vai, quan trọng nhất là, trên sống mũi cô đeo một chiếc kính gọng đen quê mùa, trông vô cùng lệch tông.

Phái Phái nhanh chóng gửi lại một bức ảnh.

Bức ảnh là cận cảnh bàn tay của Phái Phái —— cô ấy giơ tay ra hiệu OK.

Nhan Ngọc Trác không nhịn được bật cười.

Đúng là quỷ tinh nghịch.

Đúng lúc đó, chuông reo. Theo tiếng chuông, lớp học vốn ồn ào dần lắng xuống, các sinh viên nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.

Ngay khi tiếng chuông dứt, cửa phòng học bị đẩy ra, một bóng người cao lớn bước lên bục giảng.

Trong lớp vang lên những tiếng bàn tán đầy nghi hoặc:

“Sao lại là thầy ấy?”

“Không phải là giáo sư Mã sao?”

“Trời ạ, Chu Diêm Vương nổi tiếng là yêu cầu cao, cho điểm thấp!”

Nghe thấy những lời đó, Nhan Ngọc Trác mới chậm rãi ngẩng đầu khỏi điện thoại, đưa ánh mắt về phía bục giảng.

Giữa bục giảng, người đàn ông đứng thẳng như tùng bách, chiếc áo khoác dáng Camden đơn giản tôn lên dáng vẻ cao ráo của anh. Khóe môi anh khẽ mím, lông mày rậm ánh lên vẻ nghiêm nghị, chiếc kính mới trên sống mũi khiến anh thêm phần uy nghi và chín chắn, tựa như đóa hoa trên đỉnh núi cao không thể chạm tới, dường như chỉ cần đến gần sẽ bị hơi lạnh từ người anh làm cho tê cóng.

“Xin lỗi, tôi đến muộn một phút.” Người đàn ông lên tiếng, giọng nói không chút ấm áp thân thiện, chỉ còn lại cảm giác xa cách như vực sâu, “Hôm qua, giáo sư Mã bị ngã ở nhà, thầy ấy tuổi đã cao, cần tĩnh dưỡng trong một thời gian dài. Vì vậy khoa yêu cầu, môn Thiết Kế Không Gian Đô Thị Sinh Thái này sẽ do tôi dạy thay.”

“...” Cả lớp im phăng phắc.

“Tôi nghĩ rất nhiều người hẳn đã từng học chuyên ngành của tôi, nhưng có lẽ một số ít sinh viên là lần đầu gặp tôi, vì vậy tôi sẽ tự giới thiệu lại một lần nữa.” Người đàn ông cầm một viên phấn, viết tên mình lên bảng đen.

Bụi phấn nhẹ nhàng rơi xuống.

Nét chữ của anh vuông vắn, khí khái. Móc vàng nét ngọc*, cân đối mạnh mẽ.

(*Ý chỉ chữ viết sắc nét, tinh tế mà vẫn mềm mại.)

“—— Tôi tên là Chu Hành Chỉ.”

Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ*. (Núi cao để người ta ngưỡng trông, đường lớn để người ta bước đi.)

(*Trích từ bài Xa Hạt phần Tiểu Nhã trong Kinh Thi.)

Lúc nói chuyện, ánh mắt anh từ từ quét qua gần trăm sinh viên dưới lớp, khi chạm vào ánh mắt vừa quen thuộc vừa ngạc nhiên, anh dừng lại.

Hàng thứ hai trong lớp, Nhan Ngọc Trác vội vàng thu ánh mắt, vô thức cúi đầu, dùng tay che chiếc kính quê mùa trên mặt như bịt tai trộm chuông.

Nhan Ngọc Trác nằm mơ cũng không ngờ tới, cô lại gặp được vị Chu tiên sinh mà mình chỉ tình cờ gặp gỡ ở cửa hàng kính mắt —— không, phải chỉnh lại, sửa lại, bây giờ phải gọi anh là giáo sư Chu mới đúng!

Hóa ra trên đời này thực sự có người đeo kính vào liền biến thành một người khác.

Đáng tiếc không phải là cô.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)