Nhưng cuộc đời mà, luôn có những sự cố nho nhỏ ngoài dự đoán. Cô vì một số cơ duyên tình cờ bước vào ngành này, kết quả làm mãi đến giờ, cũng trở thành “tiền bối kỳ cựu” trong nghề rồi.
Cô tiếp nhận rất nhiều đơn hàng, nhưng hiếm khi nhận của sinh viên, vì sinh viên thực sự quá nghèo! —— Tiền của họ phải để dành đu idol, du lịch, nạp game, yêu đương, mua hàng online, Nhan Ngọc Trác cũng từng trải qua thời sinh viên, tự nhiên biết rằng mỗi cuối tháng, sinh viên thậm chí không còn tiền trong thẻ ăn, huống chi là tiền thuê người làm việc.
Nhan Ngọc Trác đứng trên con đường rợp bóng cây của Đại học A, xung quanh tấp nập sinh viên, cô không cần vểnh tai nghe, những chủ đề đó tự động rót vào tai cô: Cơm căng tin dở tệ, giảng viên nào lại điểm danh đột xuất, sau khi tốt nghiệp phải đối mặt với chuyện yêu xa, không đăng ký được môn tự chọn, thư viện hết chỗ...
Cô không kìm được hít sâu một hơi, như một con yêu quái ngàn năm vừa chui ra khỏi hang núi, muốn hút lấy sinh khí của những người trẻ tuổi này.
—— A, tất cả đều là hương vị thanh xuân!
Nhan Ngọc Trác đeo ba lô lên vai, tiến thẳng về phía tòa nhà giảng đường. Lần đầu tiên đến Đại học A, cô hoàn toàn xa lạ với môi trường trong trường, phải hỏi thăm vài người mới tìm được phòng học, lãng phí khá nhiều thời gian.
Cô đẩy cửa bước vào, nhưng khi nhìn rõ tình hình trong phòng, cô lập tức đứng chết trân ——
Đây là một giảng đường bậc thang không lớn lắm, chỉ có thể chứa khoảng 100 sinh viên, hiện tại chỗ ngồi gần như đã kín, chỉ còn lại vài chỗ trống ở hàng đầu.
Quan trọng nhất là, trong phòng này có đến 90% là nam sinh!
Nhan Ngọc Trác chặn một nam sinh đang định ra ngoài lấy nước, hỏi: “Xin hỏi đây có phải là phòng 402 không, tiết tiếp theo là môn gì vậy?”
Chàng trai đó là kiểu trạch nam khoa kỹ thuật điển hình, bất ngờ bị một mỹ nữ lạ mặt chặn lại, hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, lắp bắp trả lời: “Đúng, đúng là 402. Lát nữa sẽ học môn “Thiết kế không gian đô thị sinh thái” của giáo sư Mã.”
(*Trạch nam: Chỉ những chàng trai chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài.)
“...” Không sai rồi, chính là đây.
Những lời chửi thề trong lòng Nhan Ngọc Trác lập tức hiện lên dưới dạng mã hóa, cô cảm ơn nam sinh đó rồi mặt lạnh bước vào lớp.
Chàng trai đó cũng không còn tâm trí đi lấy nước nữa, dũng cảm đi theo cô hỏi không ngừng: “Bạn ơi, bạn học ngành nào vậy? Sao trước giờ tôi chưa từng thấy bạn? Phần thực hành nhóm phía sau bạn đã tìm được nhóm chưa, nhóm chúng tôi vừa hay đang thiếu một người, bạn có muốn tham gia không?”
Nhan Ngọc Trác đáp qua loa vài câu, ánh mắt lướt qua những chỗ ngồi trống trong lớp, miễn cưỡng chọn một chỗ ở hàng thứ hai ngồi xuống. Khi cô ngồi xuống, những nam sinh ngồi trước sau cô đều im bặt, không ai chủ động bắt chuyện, nhưng tiếng nói chuyện của họ đều vô cớ to hơn, chủ đề cũng từ game nhí nhố chuyển sang khoe điểm số và bảo lưu kết quả học tập.
... Giống như một đám gà con đang khoe cơ bắp.
Trong không gian có tỷ lệ nam giới vượt quá 90% như vậy, thái dương của Nhan Ngọc Trác giật liên hồi.
Cô lấy điện thoại ra, lập tức chất vấn em gái trên WeChat.
@Ngọc Không Mài: Phái Phái, sao em không nói với chị trong lớp có nhiều nam sinh vậy?
@Ngọc Không Mài: Với lại không phải em học ngành thiết kế môi trường sao, chị nhớ tỷ lệ nam nữ trong ngành của em rất cân bằng mà.
Phái Phái mãi sau mới trả lời:
@Võ Đức Sung Mãn Đá Gãy Chân Kẻ Què: À, chị đến rồi à! [Làm nũng][Làm nũng]
@Võ Đức Sung Mãn Đá Gãy Chân Kẻ Què: Ngành thiết kế môi trường của chúng em là ngành giao thoa giữa nghệ thuật và kiến trúc. Tiết tự chọn này là môn chung của khoa, chúng em phải học cùng với khoa kiến trúc, nên mới nhiều nam sinh đó~ [Đáng thương][Đáng thương]
@Ngọc Không Mài: Em có nghĩ đến việc trong lớp chỉ có mấy em là nữ không? Giáo sư trừ khi bị mù, chứ điểm danh chẳng phải nhận ra ngay sao?
@Võ Đức Sung Mãn Đá Gãy Chân Kẻ Què: Không đâu không đâu, giáo sư Mã sắp về hưu rồi, quản lý rất lỏng lẻo, chỉ cần có người trả lời khi điểm danh, thầy ấy không quan tâm nhiều đâu. [Tim][Tim]