Yêu Không? Còn Thiếu Một Người

Chương 21: Kính mắt

Chương Trước Chương Tiếp

“Cẩn thận!” Nhan Ngọc Trác kéo người đàn ông lại. May mà cô thường xuyên đến phòng gym, nếu không một người đàn ông cao lớn như vậy bị vấp, cô không thể đỡ nổi.

Nhân viên hốt hoảng kêu lên: “Chu tiên sinh! Chu tiên sinh có sao không?!”

Đây là khách hàng lớn hiếm có, không thể để anh ngã trong cửa hàng được.

“Không sao.” Người đàn ông chỉ loạng choạng một chút rồi đứng vững, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

Anh quay đầu nhìn, chỉ thấy cô gái đỡ mình đang đeo một chiếc gọng kính mắt mèo viền đỏ, kiểu dáng kỳ quái như vậy đeo lên người khác chắc chắn là thảm họa, nhưng da cô trắng nõn, mắt hạnh môi cười, chiếc kính khiến cô trông càng thêm hoạt bát và linh động.

Mái tóc dài của cô bện thành bím thả xuống vai, áo hoodie oversize kết hợp với quần jean, rõ ràng là phong cách thường thấy trong trường học, nhưng trên người cô lại tạo hiệu ứng “1+12”, như một làn gió thổi qua, khoan khoái dễ chịu.

“Cảm ơn cô.” Anh nghiêm túc cảm ơn Nhan Ngọc Trác.

“Chuyện nhỏ, tiện tay mà thôi.” Nhan Ngọc Trác nhẹ nhõm trả lời.

Sự cố nhỏ này chỉ diễn ra trong chớp mắt, người đàn ông theo chân nhân viên bán hàng đến quầy chọn gọng kính, Nhan Ngọc Trác quay lại trước gương, tiếp tục đối mặt với những chiếc gọng kính hoặc quê mùa, hoặc kỳ quái đang giảm giá. Chỉ là mỗi khi Nhan Ngọc Trác ngẩng đầu, cô đều không tự chủ nhìn về phía “Chu tiên sinh” qua ánh phản chiếu của gương.

Làm việc lâu, Nhan Ngọc Trác có một chút bệnh nghề nghiệp —— mỗi khi gặp một người thú vị, cô đều vô thức quan sát đặc điểm của đối phương, phân tích thân phận của họ, để có thể bắt chước tốt hơn.

Lấy ví dụ như Trang Sách mà cô lần đầu gặp vào sáng nay, dù Trang Sách không giới thiệu nghề nghiệp của mình, nhưng Nhan Ngọc Trác ngay lập tức nhận ra, Trang Sách chắc chắn là nhân vật cấp “tổng giám đốc“. Anh ấy có thể tự mình khởi nghiệp, hoặc cũng có thể kế thừa sản nghiệp gia tộc, sự tự tin kiêu hãnh toát ra từ cử chỉ của anh ấy đủ để chứng minh thân phận của anh ấy cao quý đến mức nào.

Vì vậy, Nhan Ngọc Trác thử gọi anh là “Trang tổng”, anh ấy vui vẻ chấp nhận cách xưng hô này, xem ra cô đoán không sai chút nào.

Còn Chu tiên sinh trước mắt này, anh khoảng 30 tuổi, vai rộng thân cao, mày kiếm mắt sao, hai bên sống mũi còn lưu lại vết hằn của gọng kính; khí chất của anh ôn hòa, kín đáo, tựa như cây cổ thụ trên núi xa, chắc chắn là con rể mà các bà mẹ yêu thích nhất.

Còn công việc... có thể chi trả được gọng kính của thương hiệu xa xỉ, chứng tỏ thu nhập của anh không hề thấp, là bác sĩ chăng? Hay là luật sư? Gần đây quả thật có vài văn phòng luật, bệnh viện hạng A cũng không xa lắm.

Nhan Ngọc Trác vừa thử kính, vừa suy nghĩ miên man.

Nhưng thử mãi, cô không còn tâm trí thử nữa, lực chú ý hoàn toàn bị thu hút bởi Chu tiên sinh trong gương —— nhân viên bán hàng vừa mới câu được một “con cá lớn”, muốn lấy hết tất cả gọng kính đắt tiền trong quầy ra, hoàn toàn không quan tâm có phù hợp với khí chất của vị khách hay không, chỉ cố gắng chào bán mấy mẫu đắt nhất.

Nhìn thấy Chu tiên sinh sắp quẹt thẻ mua một chiếc kính tròn nhỏ xấu đến mức thảm hại, Nhan Ngọc Trác không nhịn được nữa, lên tiếng ——

“Chu tiên sinh, nếu ngài không muốn biến thành hoàng đế cuối cùng trong nháy mắt, tôi khuyên ngài nên đổi một chiếc khác.”

Chu tiên sinh: “...?” Anh dừng động tác, quay sang Nhan Ngọc Trác, không trách cô nhiều chuyện, mà hỏi, “Cô nghĩ chiếc nào phù hợp với tôi?”

Nhan Ngọc Trác bước đến trước quầy, tự nhiên đưa tay lấy một chiếc gọng kính hình mắt mèo giá vừa phải, đưa đến trước mặt người đàn ông: “Hay ngài thử chiếc này xem sao? Gọng kính mắt mèo sẽ khiến người đeo trông có uy quyền hơn, chất liệu mai rùa cũng không quá nặng nề cổ lỗ sĩ, tôi nghĩ sẽ phù hợp với ngài.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)