Cô nghi ngờ Nhan Phái Phái đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình, nên mới tin vào câu chuyện truyền kỳ “nhân vật chính đeo kính là người qua đường, tháo kính ra thì kinh diễm tứ phía”. Sao nào, chẳng lẽ cô là nữ siêu nhân, tháo kính ra là phải đi cứu thế giới à?
Nhưng dù sao cũng là em họ ruột thịt, Nhan Ngọc Trác không thể chịu nổi sự nài nỉ của Nhan Phái Phái, đành đồng ý đến cửa hàng kính xem thử.
Trường đại học của Nhan Phái Phái có vị trí đắc địa, cách trường không đến hai cây số là một trung tâm thương mại lớn, ở đây có một cửa hàng kính thuộc thương hiệu nổi tiếng toàn quốc. Vì thời gian eo hẹp, Nhan Ngọc Trác không lãng phí sức lực đi dạo, mà đi thẳng voà vấn đề.
Cửa hàng nằm sát đường, có cả một bức tường kính lớn, ánh sáng trong cửa hàng cực kỳ tốt, hàng hóa được bày trí ngăn nắp, vị trí nổi bật nhất ở giữa cửa hàng là quầy kính của một vài thương hiệu xa xỉ, nhân viên bán hàng đứng ở trung tâm, mặc đồng phục, nụ cười chuẩn mực, nhìn dáng vẻ không giống đang bán kính, mà giống đang bán vàng.
Tuy nhiên, giá của những chiếc kính hàng hiệu này, thực sự cũng không khác gì vàng thỏi.
Vừa đẩy cửa vào cửa hàng kính, lập tức có nhân viên tiếp cận hỏi thăm: “Chào chị, chị muốn xem kính của thương hiệu nào ạ? Chị muốn tìm kính cận hay kính râm?”
Nhan Ngọc Trác đi thẳng vào vấn đề: “Chỗ kính rẻ nhất của các anh ở đâu? Tôi không yêu cầu thương hiệu, chỉ cần rẻ.”
“Còn mắt kính…”
“Tôi không cận, chỉ cần kính không độ.” Nhan Ngọc Trác chỉ nói vài câu ngắn gọn, đã làm nguội lòng nhiệt tình của nhân viên bán hàng.
Nụ cười trên mặt nhân viên suýt chút nữa thì tắt, anh ta dẫn cô đến góc xa nhất của cửa hàng, mở ngăn kéo, chỉ vào hàng kính cực kỳ quê mùa ở tầng dưới cùng, nói: “Đây đều là mẫu kính đang khuyến mãi, chị tự xem đi.”
Nói xong, nhân viên quay đầu đi thẳng.
Nhan Ngọc Trác không để ý đến thái độ lạnh nhạt của đối phương, cô chỉ mong được yên tĩnh một chút. Trong ngăn kéo có khá nhiều gọng kính, đa phần kiểu dáng kỳ quái, nên không ai hỏi đến, cô lục lọi mãi mới có thể tìm được mẫu phù hợp để “biến thành siêu nhân”.
Cô thử hết mẫu này đến mẫu khác, mỗi lần đeo đều đến trước gương soi kỹ. Đúng lúc đó, một cánh cửa kín đằng sau cô bị đẩy ra, hóa ra đó là phòng VIP, có hai bóng người bước ra từ trong phòng.
Người phụ nữ đi trước mặc đồng phục của cửa hàng, cô ta nhìn người phía sau, giọng đầy áy náy: “Chu tiên sinh, thật xin lỗi, tôi vừa kiểm tra hệ thống, mẫu gọng kính Lindberg của ngài hiện không có hàng trong nước, nếu muốn sửa chỉ có thể gửi về Đức, thời gian về ít nhất hai tháng. Hay là thế này, chiếc kính của ngài chúng tôi sẽ gửi đi sửa, trong thời gian đó ngài có thể xem các mẫu gọng kính khác của cửa hàng, thực ra kính của hãng C hãng P cũng rất tốt.”
Nghe vậy, người đàn ông gật đầu điềm tĩnh: “Được. Nhưng tôi đang vội, nếu tôi chọn gọng kính bây giờ, bao lâu thì có thể lấy?”
Nhân viên nghe vậy, lập tức vui vẻ ra mặt: “Ngài yên tâm, tay nghề thợ làm kính của chúng tôi vừa nhanh vừa giỏi, chỉ cần nửa tiếng, không, 20 phút, là ngài có thể lấy kính mới ngay!
“Vậy thì tốt, tôi…” Anh chưa dứt lời, chân bỗng dẫm hụt, cơ thể mất thăng bằng, ngã về phía bên cạnh.
Hóa ra giữa phòng VIP và sảnh chính có một bậc thang nhỏ không mấy nổi bật, nếu anh đeo kính, chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhưng sáng nay gọng kính của anh bị gãy, anh thường xuyên vẽ đồ án, độ cận khá nặng, không có kính tự nhiên không để ý đến bậc thang nhỏ này.
Ngay khi anh sắp ngã, đúng lúc đó, một đôi tay từ bên cạnh đưa ra, đỡ lấy cánh tay anh.