Nhan Ngọc Trác thay đồ khó khăn trong không gian chật hẹp của xe, vừa hỏi: “Phái Phái, em không có bạn thân hay bạn cùng phòng nào có thể đi học hộ em sao?”
“Hehe, có thì có... nhưng mà...”
“Nhưng mà?”
“Nhưng mà, tụi nó đều đang cùng trên tàu với em!” Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của một nhóm cô gái, Phái Phái hào hứng nói, “Cả phòng em đều trốn học luôn, tụi nó cũng đang nhờ bạn nữ khác đi học hộ đấy!”
Nhan Ngọc Trác: “...”
Thôi được, bạn cùng phòng tốt quả nhiên là có phúc cùng hưởng.
Nhan Ngọc Trác tốt nghiệp được 5 năm rồi, lần này cô mượn danh em gái quay lại trường học, cách ăn mặc tự nhiên phải theo phong cách sinh viên.
Vì vậy, cô đặc biệt chuẩn bị một chiếc áo hoodie bình thường, kết hợp với quần jean bình thường, mái tóc dài bện thành bím tóc bình thường... à đúng rồi, lớp trang điểm trên mặt cũng phải tẩy sạch, sinh viên đại học ngày ngày bị bài vở hành hạ, làm gì có tâm trạng trang điểm, trong lớp nhìn đâu cũng thấy ai nấy đều như bị hút hết tinh khí, mặt mày vô hồn chỉ mong hết giờ.
Chỉ trong vòng 15 phút, một thục nữ thanh lịch khiến người ta ngây ngất ở trường tiểu học quý tộc lúc nãy, đã lắc mình thành một nữ sinh đại học cực kỳ giản dị.
Hoá trang xong, Nhan Ngọc Trác cầm điện thoại lên, chuyển cuộc gọi thoại thành video call.
“Phái Phái, em xem chị ăn mặc thế này được không? Trong trường có khác người không?”
Cô gái trong video có nét giống Nhan Ngọc Trác, điểm khác biệt lớn nhất là khuôn mặt tròn hơn, vẫn còn chút mũm mĩm trẻ con. Cô ấy mặc chiếc áo in hình thần tượng, trên mặt là lớp trang điểm cổ vũ lòe loẹt, toàn thân tràn đầy sức sống của một người sắp được gặp thần tượng.
Vừa bắt máy, Phái Phái đã dùng giọng điệu cực kỳ phóng đại để tán dương cô: “Chị ơi, da chị đẹp quá, không trang điểm mà vẫn đỉnh thế này! Đừng nói là giả làm sinh viên, chị đi học cấp ba người ta cũng tưởng chị chưa đầy 18 tuổi đấy!”
“Thôi thôi, những lời có cánh đó để dành cho 'anh trai' của em đi, em khen nữa chị sắp trẻ lại thành học sinh mẫu giáo rồi.” Nhan Ngọc Trác bị cô em làm cho đau đầu, cô vốn hết cách với đứa em nghịch ngợm này, “Chị đang vội, nếu em thấy bộ đồ này ổn thì chị cúp máy đây.”
“Khoan đã!” Phái Phái vội hét lên, “Chị ơi, bộ đồ của chị thì không sao, chỉ là... chỉ là...”
“Chỉ là gì?”
Phái Phái nhăn cả mặt, ánh mắt ngập ngừng: “Chỉ là... chị ơi, ngoại hình của chị giống sinh viên, quần áo cũng giống sinh viên, nhưng khi giáo sư điểm danh, chỉ cần nhìn vào mắt chị, sẽ biết ngay chị không phải.”
Nhan Ngọc Trác có đôi mắt rất động lòng người, dù không có sự hỗ trợ của mỹ phẩm, đôi mắt ấy vẫn mang một sức hút khó cưỡng. Cô đã đóng quá nhiều vai, cũng gặp quá nhiều người, những trải nghiệm đó đều lắng đọng trong đôi mắt cô, chỉ một ánh nhìn, đã hơn vạn lời nói.
Nghe lời em gái, Nhan Ngọc Trác bật cười: “Chị hiểu rồi, ý em là mắt chị không giống ánh mắt ngây thơ và ngốc nghếch của sinh viên đại học đúng không?”
Nhan Phái Phái: “...”
Ờ, hình như nói vậy cũng đúng.
“Vậy em bảo chị phải làm sao?” Nhan Ngọc Trác thở dài bất lực, quần áo thì cô có thể bắt chước sinh viên, nhưng ánh mắt thì làm sao bắt chước được?
“Chị, hay là chị đeo kính đi!” Nhan Phái Phái đột nhiên nảy ra ý tưởng, “Đeo một cặp kính vừa xấu vừa quê, trông giống mọt sách, giáo sư chắc chắn sẽ không để ý đến chị đâu!”
...
“Kính kính kính... bà cô đúng là biết làm khó chị.” Nhan Ngọc Trác đậu xe ở bãi đỗ ngầm của trung tâm thương mại, xuống xe tìm thang máy.