Yêu Không? Còn Thiếu Một Người

Chương 1: Kết hôn giả

Hết Chương Hết Chương

Dưới bầu trời xanh thẳm, một đôi tình nhân trẻ tay trong tay, bước trên thảm đỏ dài, tiến về bục tuyên thệ ở cuối lễ đường.

Người đàn ông khoác lên mình bộ vest phẳng phiu, mái tóc được vuốt keo bóng mượt, rõ từng sợi tóc. Vốn dĩ chỉ là một gương mặt bình thường chẳng mấy nổi bật giữa đám đông, nhưng lúc này đây lại toát lên vẻ rạng rỡ lạ thường.

Bên cạnh anh ta, người phụ nữ trong chiếc váy cưới bằng lụa, tà váy xòe ra như đuôi cá, ôm trọn lấy dáng người uyển chuyển. Tấm voan mỏng như mây, nhẹ nhàng phủ lên đầu cô, làm khách khứa không thể nhìn rõ mặt mũi, chỉ thấy được ý cười điềm tĩnh mơ hồ trên khóe môi cô.

Số lượng khách mời dự hôn lễ không nhiều cũng không ít. Ở hàng ghế đầu phía bên phải, có mấy bác trung niên ăn mặc trang trọng đang ngồi, trước ngực cài hoa hồng, đại biểu họ là bố mẹ và người thân của chú rể. Thế nhưng trong ngày trọng đại của con trai, ngoài niềm vui ra, gương mặt họ còn có chút nặng nề và lo lắng khó hiểu.

Nương theo tiếng nhạc đám cưới thiêng liêng vang lên, cô dâu chú rể đứng trước mặt người chủ hôn.

Cả hai cùng xoay người, đối diện nhau. Ánh mắt người đàn ông chan chứa tình cảm, ai cũng có thể thấy được anh ta đã say đắm người phụ nữ trước mặt từ lâu.

“Anh Vương, anh có đồng ý cưới cô Nhan làm vợ không? Bất kể giàu sang hay nghèo khó, dù khỏe mạnh hay ốm đau, anh cũng sẽ không rời xa cô ấy?”

Chú rể khẽ gật đầu không chút do dự: “Tôi đồng ý.”

“Cô Nhan, cô có đồng ý lấy anh Vương làm chồng không? Bất kể giàu sang hay nghèo khó, dù khỏe mạnh hay ốm đau, cô cũng sẽ không rời xa anh ấy?”

Cô dâu không trả lời ngay. Dưới tấm voan viền ren, đôi mắt xinh đẹp động lòng kia khẽ chớp, chỉ trong một thoáng mà dài như cả thế kỷ, cô mới cất tiếng: “Tôi đồng ý.”

Giọng nói trong trẻo, tựa như chim sơn ca hót vang.

Nghe được câu trả lời này, chú rể thở phào một hơi, hoàn toàn kiềm chế nổi nụ cười trên mặt.

Nhân viên gần đó vội đưa hộp nhẫn đến. Chiếc hộp nhung đỏ mở ra, bên trong là một cặp nhẫn cưới tỏa sáng rực rỡ. Trong đó, chiếc nhẫn kim cương của cô dâu đặc biệt lấp lánh, sáng chói dưới nắng đến mức khiến người ta loá mắt.

Chú rể không kìm được mà lau mồ hôi tay vào mép quần, rồi mới cẩn thận cầm lấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh kia, tay run rẩy đeo vào ngón áp út của cô dâu. Sau đó, cô dâu cũng đeo nhẫn cưới cho anh ta.

Dưới lễ đài, khách mời bắt đầu thì thầm bàn tán.

“Chiếc nhẫn kim cương to thật, ngồi xa thế này mà vẫn loé mù con mắt tôi.”

“Ít nhất cũng ba carat nhỉ?”

“Tôi thấy phải đến năm carat đấy!”

“Điêu vừa thôi, ai mà không biết nhà họ Vương nổi tiếng keo kiệt, dù có bao nhiêu nhà cửa sau khi giải tỏa đi nữa cũng không đời nào chịu chi tiền mua chiếc nhẫn lớn thế này cho cháu dâu đâu! Chẳng phải mấy thứ đáng giá đều bị ông cụ giữ lại, định mang vào quan tài sao?”

“Xì, mấy người chưa kết hôn thì biết gì? Nhẫn cưới dùng trong hôn lễ thường là đồ giả, do công ty tổ chức đám cưới chuẩn bị sẵn. Một mặt là tránh để bị mất trong đám đông, mặt khác là không dám lấy ra vì sợ nhẫn quá low (rẻ tiền).”

“Hóa ra là thế! Tôi nói rồi mà, nếu thật sự đeo chiếc nhẫn lớn thế này thì chẳng khác nào mang cả căn nhà trên người đâu!”

Tiếng bàn tán chỉ kéo dài trong chốc lát, rất nhanh, hôn lễ nhanh chóng đi đến phần cuối.

“Bây giờ, xin mời chú rể vén khăn voan của cô dâu lên, dưới sự chứng kiến và chúc phúc của tất cả mọi người, hãy trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào đi nào!”

Hết Chương Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)