Chờ tới khi được thả xuống giường, Đóa Dao run rẩy chui vào trong chăn, vừa oán giận: “Vì anh mà em phải đi gặp Diêm Vương mà chiếc nhẫn thôi cũng không có, hừ hừ, sau này em nhất định sẽ không thân thiết với anh.”
Yến Mặc Luân bất đắc dĩ cầm tay cô nhìn một lát mới xoay người nhặt quần áo lên mặc rồi ra ngoài.
“Anh đi đâu hả?” Đóa Dao trừng mắt nhìn anh, không phải anh ấy bị mấy câu dỗi của cô mà tức giận bỏ đi đấy chứ? Nếu như vậy cả đời này cô sẽ không tha thứ cho anh.
“Đi mua nhẫn cho em.” Yến Mặc Luân nói: “Người đàn bà của anh nói muốn nhẫn, anh đương nhiên phải lập tức đi mua nhẫn cho cô ấy.”
Anh nói xong đóng cửa đi ra ngoài, không bao lâu sau dưới lầu truyền tới tiếng động cơ ô tô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây