“Đóa Dao, rốt cuộc em làm sao vậy? anh có chỗ nào không tốt sao?” Khang An Hách sốt ruột hỏi: “Em đi Tây Tạng, không phải anh không muốn liên hệ với em nhưng nơi đó của em không có tín hiệu.”
Đóa Dao xoa xoa ấn đường, sao người này lại phiền như vậy chứ: “Tôi thừa nhận trước kia từng có hảo cảm với anh chỉ là ba tháng ở Tây Tạng này tôi đã quên hết hảo cảm rồi, gặp lại anh tôi chẳng còn cảm giác gì. Tôi cho rằng chúng ta chỉ thích hợp làm bạn mà thôi, anh đừng nói nữa, nên nói tôi đã nói rồi, tạm biệt.”
Cô nói xong nhanh chóng tắt máy, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ đắc tội với anh ta, đắc tội sớm một chút cũng không sao.
…..
Buổi tối, cô cân nhắc có nên nấu gì hay không thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây