Nếu là trước kia Hề Linh sẽ yên lặng cảm động một chút, nhưng ở Tây Tạng gặp qua hành động của Yến Mặc Luân, trong lòng cô không nhịn được muốn hỏi một câu “sao anh lại không qua được?” nhưng mà người ta là Thái Tử gia, trừ phi không nghĩ lăn lộn, bằng không cô không dám công nhiên làm người ta khó xử.
Vì thế cô cười ha hả nhận hoa tươi thay Đóa Dao: “Vậy thì vất vả Khang thiếu gia rồi, Đóa Dao rất mệt, có thể làm phiền anh đưa chúng tôi về nhà trước được không?”
“Đương nhiên có thể.” Khang An Hách lại nhìn Giang Đóa Dao một cái rồi mới quay lại vị trí: “Đóa Dao, em yên tâm đi, anh đã nói với ba anh rồi, ông ấy sẽ tận lực nâng đỡ em lần nữa.”
“Vậy thì cảm ơn Khang tổng nhiều rồi.” Đóa Dao không chút để ý gãi gãi cổ, lúc trước còn cảm thấy anh ta khá đẹp trai, hiện tại đi Tây Tạng một chuyến trở về gout thẩm mỹ cũng thay đổi rồi, sao càng nhìn anh ta càng giống đàn bà cơ chứ.
Dọc theo đường đi, Khang An Hách không ngừng hỏi tình huống bên kia của các cô, Đóa Dao mệt mỏi thi thoảng mới nói, anh ta chậc chậc nói: “Anh không nghĩ tới nơi đó lại khổ như vậy, trở về anh nhất định phải nói chị một trận.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây