“Thật vậy chăng?” Bọn nhỏ nghe xong, ánh mắt tỏa sáng: “Lão sư, nhưng đi học tốn rất nhiều tiền…”
“Đi học tốn rất nhiều tiền cho nên các em càng phải học cho giỏi, không cần lãng phí cơ hội của mình.” Đóa Dao nghiêm túc nói: “Chỉ có tri thức các em mới có thể thay đổi vận mệnh của chính mình, ngày thường cha mẹ các em ăn mặc tiết kiệm để mua sách vở cho các em tới trường, vì muốn các ems au này có tương lại mà không giống như hiện tại, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Chờ các em tới trường mới, lão sư sẽ tới thăm các em.”
Cô và bọn nhỏ tạm biệt xong từ trong phòng học đi ra, A Long Tác cảm động cầm tay cô, nói: “Giang lão sư, tôi thay mặt người trong thôn cảm ơn cô, nếu có truyền thông tới phỏng vấn, chúng tôi…”
“Hiệu trưởng, tôi làm những việc này không phải vì tôi, tôi chỉ cảm thấy bọn nhỏ rất đáng thương.” Đóa Dao cắt lời ông ta, nói: “Nếu có truyền thông tới, các người nói cho bọn họ khốn cảnh nơi này, chỉ có lợi dụng truyền thông cho hấp thụ bần cùng ở nơi này, quốc gia mới có thể chú ý tới bên này, đơn vị hành chính các cấp mới không dám xem nhẹ các người.”
“Cảm ơn, tôi thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt, cô chính là ân nhân của thôn chúng tôi.” A Long Tác nói: “Nguyện cô rời đi rồi có thể mọi chuyện trôi chảy, hài lòng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây