Yến Mặc Luân nhanh chóng rời đi cùng với Hồ Lạp, tối nay không có người dân nào có tâm tình chìm vào giấc ngủ cả, A Long Tác đi đi lại lại ở trong sân trường: “Xong rồi xong rồi, bọn họ chắc chắn sẽ không về được, Đóa Dao, đáng lẽ cô không nên để cậu ta đi.”
Đóa Dao buồn bực ngồi trên chiếc bàn đánh bóng bàn cũ mà Yến Mặc Luân hay ngồi lúc trước, muỗi đốt trên mặt, trên tay của cô, mà cô chẳng có cảm giác gì cả.
Giống như cô đã nói lúc trước, nếu Yến Mặc Luân không trở lại, cô có thể sẽ quyến luyến suốt cuộc đời này.
Trên thực tế, thời gian anh và cô ở bên nhau không dài, thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện sau này anh sẽ không thể xuất hiện ở trong thế giới của mình nữa, cô lại cảm thấy khó chịu giống như bị kim đâm trong lòng.
Sẽ không còn ai gánh nước cho cô nữa, sẽ không còn ai mang đồ từ ngoài thôn vào cho cô, cũng sẽ không có người an tĩnh chờ ở bên ngoài phòng học, trong lúc cô đang lên lớp dạy học.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây