Nghĩ đến chuyện xảy ra ở trên bãi cỏ hơn một tiếng kia, Đóa Dao không nhịn được sờ miệng mình, chắc không sưng đâu, mà không biết hành động này đã sớm rơi vào trong mắt Hề Linh.
“Qua bãi cỏ bên kia, nói chuyện một lúc.” Yến Mặc Luân nhàn nhạt nói.
“Oh oh!” Hề Linh tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ra, nhưng trong lòng lại cười thầm.
Bốn người cùng đi lên núi, lần này Yến Mặc Luân không chỉ mang giấy bút cho bọn trẻ, mà còn mang thêm cả màu vẽ cho bọn trẻ nữa.
Buổi tối, Đóa Dao mang giấy bút ra chia thành từng phần, chuẩn bị ngày mai phân phát cho bọn trẻ, đột nhiên bên ngoài trường học truyền tới tiếng ồn ào và tiếng khóc như có như không.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây