“Bình thường.” Yến Mặc Luân thờ ơ nói: “Anh nhìn thấy nó ở Myanmar, thấy khá đẹp, nên bảo người bạn ở bên kia chạm khắc nó, phía sau viên ngọc còn có tên em.”
Đóa Dao lật mặt sau của viên ngọc để nhìn, đúng là mặt sau của viên ngọc khắc một chữ “Dao” nho nhỏ, không ngờ anh lại tỉ mỉ đến vậy, cô đột nhiên cảm thấy hơi hối hận vì lúc anh rời đi, cô còn nói anh là ông chú.
“Người Trung quốc thường có câu “Khí màu tím từ hướng đông tới” còn gì, chắc đeo lên sẽ gặp được vận may đấy.” Yến Mặc Luân cầm lấy ngọc bội: “Để anh đeo lên cho em.”
Đóa Dao gật đầu, vén tóc lên để lộ ra đoạn cổ trắng ngần, Yến Mặc Luân đứng phía sau cô chuẩn bị nửa ngày trời cũng không thấy đeo lên được, cô chờ đến hơi lo lắng: “Chỉ là thắt nút thôi mà, anh còn chưa chuẩn bị xong à?”
“Ừ, anh chưa từng giúp phụ nữ làm chuyện này bao giờ, nên hơi chậm.”, Anh nói khá nhẹ, nhưng lại làm người nghe cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây