Bị anh ôm thế này, Giang Đóa Dao đỏ mặt tới tận mang tai, quay mặt đi đẩy anh ra: “Tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi phải đi về.”
“Cứ đi như thế này?” Yến Mặc Luân không những không buông, mà còn ôm chặc hơn.
“Nếu không, anh còn muốn thế nào nữa?” Người cọ vào trên người anh, Giang Đóa Dao đỏ bừng mặt ngẩng đầu lên, nhìn thấy ý cười đầy tà khí trong đôi mắt sâu không thấy đáy của người đàn ông trước mặt này, trái tim của cô lộp bộp lộp bộp nhảy cỡn lên, trong đầu chợt xuất hiện một ý niệm, chẳng lẽ muốn anh muốn hôn...
Ý niệm này vừa lóe lên, đã thấy anh cúi người xuống, hướng mặt lại gần môi cô.
Cô sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại, người rụt vào, đợi nửa ngày trời, không đời được nụ hôn rơi xuống, mà ngửi thấy mùi thuốc lá gần trong gang tấc, và hơi thở nồng đậm của anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây