“Cậu đang mơ thấy gì đấy, cười ngây ngô cả một đêm.” Hề Linh hồ nghi nhìn cô.
“À...tôi nằm mơ thấy một người rất đẹp trai.” Đóa Dao lúng túng gãi gãi tai, cô sắp điên tôi, không hiểu tại sao lại nằm mơ thấy cảnh mình và Yến Mặc Luân cùng cưỡi ngựa.
“Trai đẹp á? Sợ là mơ thấy Yến Mặc Luân đi.” Hề Linh buồn cười nắm quần áo cho cô: “Chuông giờ tự học buổi sáng đã sớm vang lên rồi, cậu mau đi lên lớp đi.”
“Sao cậu không nói sớm.” Cô kêu gào thảm thiết, vội vã rời khỏi giường.
Lúc cô chạy qua sân trường để đến phòng học, không nhịn được liếc nhìn cánh cửa phòng của Yến Mặc Luân ở đối diện, cửa vẫn đóng chặt, chắc anh không dậy nổi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây