Yến Mặc Luân thấy cô không nói gì, lúc này mới điều khiển ngựa chạy về phía ngọn đồi vừa nãy, con ngựa chạy đến giữa sườn núi, nhưng đã đủ để nhìn thấy đồng cỏ bên kia, đưa mắt nhìn sang, có thể nhìn thấy đỉnh núi tuyết, có dê có bò, lều vải của dân du mục, trời xanh mây trắng, bầu trời xanh như tắm.
Giang Đóa Dao si mê nhìn đàn dê đàn bò kia, nhìn rất đáng yêu, đặc biệt là những con dê kia, dáng vẻ bọn nó ăn cỏ rất thú vị.
Yến Mặc Luân thấy cô thích, điều khiển ngựa chạy về phía nhưng con dê con bò kia, có vẻ đám dê bò này hơi sợ người lạ, vừa thấy có bóng người đã tránh né tản ra xung quanh.
“Đừng đuổi theo nữa, cứ nhìn thế này cũng được.” Giang Đóa Dao rướn người về phía trước, nằm nhoài ở trên đầu ngựa, nhìn một con dê đáng yêu đang ăn cỏ ở gần đấy.
Yến Mặc Luân không quấy rầy đến cô, lặng lẽ nhảy xuống lưng ngựa, lẳng lặng hút hai điếu thuốc ở bên cạnh, cũng để cho ngựa ăn cỏ, rồi mới lại leo lên lưng ngựa: “Chúng ta trở về thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây