Giang Đóa Dao thiếu chút nữa muốn hộc máu, Hề Linh không có tiết tháo này, cô ấy có còn biết xấu hổ là gì nữa không? Còn nữa, cô nói những lời kia lúc nào.
“Được, không thành vấn đề.” Yến Mặc Luân khẽ mỉm cười.
“Vậy tôi xin cám ơn anh rất nhiều, còn phải làm phiền anh chiều nay gánh giúp chúng tôi thêm mấy xô nước.” Hề Linh đáng thương nói: “Anh cũng không muốn lần tới quay lại đây, ngửi thấy mùi hôi trên người Đóa Dao của chúng tôi đúng không.”
“Tôi sẽ gánh.” Yến Mặc Luân cười mà như không cười nhìn người nào đó.
Giang Đóa Dao đã tuyệt vọng vì bị bôi đen trắng trợn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây