“Ừ, trước kia lúc ở Nga, để thực hiện nhiệm vụ, chúng tôi đã phải ngâm mình dưới nước có nhiệt độ hơn mười độ trong ba ngày.” Yến Mặc Luân phả hơi khói thuốc, trầm thấp nói: “Cấp trên ra lệnh là không được bứt dây động rừng, vì vậy chúng tôi chỉ có thể ăn ở dưới nước, ngủ ở dưới nước. Không kể lần đó, những người như chúng tôi thực hiện nhiệm vụ ở bên ngoài, những chỗ như sa mạc, dưới nước, trời băng đất tuyết, trên biển chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa.”
Giang Đóa Dao kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt nhìn anh giống như nhìn thấy quái vật, nhưng không thể không nói, cô có phần khâm phục anh, người bình thường không thể nào chịu đựng được cuộc sống cực khổ như vậy: “Tại sao anh phải làm nghề này, trên đời này có rất nhiều nghề cơ mà?”
“Trên thế giới này, không phải nghề nào cũng có người làm được, huống chi, ở thế giới mà cô không biết được, bọn họ cần những người như chúng tôi, huống chi những người chúng tôi giết, sau khi bọn họ biến mất, những người còn lại có thể sống cuộc sống tốt hơn…
Như vậy có gì không tốt?” Yến Mặc Luân cười mà như không cười: “Cũng giống cô. . . Tôi thích đi đường tắt để thu hoạch khoản tiền mấy đời tiêu không hết, giống như diễn viên các cô.”
Giang Đóa Dao cúi đầu rũ thấp mi mắt, để lộ mái tóc bết dầu cho anh nhìn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây