Sau khi khóa kỹ cửa xe, anh đưa balo cho Giang Đóa Dao.
“Đừng nói là anh bắt tôi đeo balo đấy nhé?” Giang Đóa Dao trợn to hai mắt, cô đang bị thương đấy nhé, đi bộ không cũng đã là vấn đề rồi.
“Cô đeo balo trên lưng, tôi cõng cô.” Trong mắt Yến Mặc Luân chứa đựng sự mạnh mẽ không cho từ chối.
Giang Đóa Dao ngẩn ra, anh đột nhiên ném balo vào trong tay cô, còn rất nặng: “Không cần đâu, tôi tự đi được, đường xa lắm.”
“Giang tiểu thư, đi bộ hai mười phút đường núi, chờ đến khi cô đi được đến nơi, miệng vết thương sẽ lại nứt ra.” Yến Mặc Luân đứng ở trước mặt cô, khom người xuống, thiếu kiên nhẫn nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây