Nhưng mái tóc của cô đã không gội năm ngày liền, vừa rồi ngồi trên xe gắn máy bị gió thổi mấy tiếng, bụi lại bám đầy vào trên tóc, bản thân cô cũng cảm thấy bất lực, cuối cùng đành từ bỏ.
“Thật sự không nhận ra được đấy.” Yến Mặc Luân nói thật, anh thật sự không dám tin tưởng đây là Giang Đóa Dao trắng nõn mình gặp ở Bắc thành lúc trước, không biết cô đã phải qua cuộc sống ở đây thế nào, làn da đen nhẻm nhìn khô ráp, mái tóc bết bết lại xơ xác, không ra kiểu tóc gì thì thôi đi, đầu như cái tổ quạ thì thôi đi, còn bết bết nhơm nhớp, chiếc áo khoác mày đỏ mặc trên người cũng bẩn thỉu dính đầy bùn đất, giày tuyết cũng dính đầy bùn đất.
Giang Đóa Dao: “...”
Cô có cảm giác muốn chết quá.
“Đóa Dao, hai người quen biết nhau?” Hề Linh không dám tin, nơi này mà cũng có thể gặp được người quen.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây