Trường Tình ngẩn người, cô buông tay đang ôm anh ra, khó tin nói: “Thì ra là anh trai anh, anh không hy vọng em hận anh trai anh nhưng mà anh có biết khoảng thời gian đó em áy náy biết nhường nào không? Người nhà anh mắt lạnh đối đãi, lòng em như bị kim châm vậy. Nhiều lần em mở mắt ra, nhìn thấy Đới Ái đổ máu nằm trước mặt mình, em áy náy muốn chết. Còn có người nhà của anh, sau chuyện đó mà thái độ đối với em cũng thay đổi 180 độ, khoảng thời gian đó em tự trách khổ sở biết bao.”
“Thực xin lỗi.” Tống Sở Di chua xót, nói: “Khi đó, một bên là anh trai từ nhỏ đã tốt với anh, một bên là em, anh chỉ có thể dùng cách riêng của mình để giải quyết… anh đã cố gắng hết sức là đứa bé kia bình an vô sự, người nhà anh và Đới Ái đã biết toàn bộ chuyện này, chỉ có mình em là anh vẫn muốn giấu. Nhưng mà anh không qua được khúc mắc trong lòng, em cần phải biết sự thật, em không làm gì sai, là anh trai anh sai, là anh sai. Mà em, em vô tội.”
Trường Tình lắc đầu, xoay người không nói không rằng rời khỏi ban công đi ra cửa phòng.
Tống Sở Di vội vàng theo sau, nhẹ nhàng giữ cô lại: “Đã trễ thế này em còn muốn đi đâu?”
“Anh đừng chạm vào em.” Trường Tình đẩy anh ra, phẫn nộ nói: “Tống Sở Di, anh quá ích kỷ, hiện tại em không có cách nào làm bộ bình tĩnh đối mặt với anh, người nhà các anh toàn là…. Biến thái, nhất là anh trai anh, còn nghĩ ra được chuyện này. Anh ta phát rồ sao? Hiện tại nghĩ lại lúc trước khi em đẩy Đới Ái ngã xuống, anh vẫn luôn ở bên cạnh em, dỗ em, an ủi em, em còn cảm thấy anh rất tốt, bị anh cảm động, thì ra là do anh áy náy mà thôi, anh hỗn đản.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây