Yến Mặc Luân an tĩnh cúi đầu nhìn cô vài giây, chờ đến khi đai an toàn thắt lại, anh ta mới khàn khàn nói: “Thắt đai an toàn cho cô.”
Giang Đóa Dao đỏ mặt, được rồi, vừa rồi là cô nghĩ tới một ít chuyện không nên nghĩ.
“Lá gan của Giang tiểu thư thật là nhỏ.” Yến Mặc Luân lùi người lại nhưng chỉ cách một khoảng nhỏ, một tay anh ta đặt lên lưng ghế dựa, cổ áo sơ mi hơi lộ ra, để trống cần cổ màu đồng rắn rỏi, thân thể tràn ngập hơi thở đầy nam tính: “Có phải chưa có ai thắt đai an toàn thay cô không hả?”
Ánh mắt của anh ta làm người ta nghĩ tới một con sói sinh hoạt nơi hoang dã, tràn ngập dã tính, tròng mắt sáng dị thường, ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy khẩn trương, Giang Đóa Dao hơi chật vật trốn tránh ánh mắt đó, thanh âm không nhịn được khẩn trương lên: “Ai… ai nói, tôi… có nhiều người theo đuổi, nhiều người giành thắt đai an toàn cho tôi đấy, anh tránh ra…”
Cô vươn tay đẩy Yến Mặc Luân ra nhưng lồng ngực anh ta lại như làm từ thép, được rồi, thật là rắn chắc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây