Tân Tử Cao nhăn mày: “Không phải sau đó đã bị các người đuổi ra ngoài sao?”
“Đuổi ra cho nên tôi phải tha thứ sao?” Trường Tình cười lạnh: “Tôi nói chính là cô ta lòng dạ hẹp hòi, tâm tư ác độc, Tân Tử Cao, vì Nguyễn Dạng, anh không nên quan tâm cô ấy nữa, cảm ơn anh đã từng lúc cô ấy bất lực nhất đã phủ cho cô ấy một chiếc áo choàng nhưng hy vọng tương lại anh không cần kéo nó xuống.”
Sắc mặt Tân Tử Cao biến đổi, miễn cưỡng bưng café uống một ngụm lại hỏi: “Vậy Nguyễn Dạng và Lệ Thiếu Bân là như thế nào?”
Trường Tình sửng sốt, nhớ tới lần trước Giang Đóa Dao từng nói Nguyễn Dạng hôn Lệ Thiếu Bân, cô mím môi cười: “Bọn họ có thể đến được với nhau càng tốt, nói thật, Nguyễn Dạng có ấn tượng không tệ đối với Lệ Thiếu Bân,anh ấy tính cách ngay thẳng, trọng tình trọng nghĩa, tình cảm thuần khiết, thường làm hành động đáng yêu, hơn nữa lần trước anh ấy còn làm anh hùng cứu mỹ nhân, hiện tại thái độ của Nguyễn Dạng đối với anh ấy không giống trước kia, khá tốt. Lần trước tôi kết hôn, ở Tam Á, hai người bọn họ chơi rất vui vẻ, lúc ăn uống, bơi lội còn đi cùng nhau, thật xứng đối.”
Tân Tử Cao đột nhiên đứng lên, gương mặt banh ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây