“Cô luyến tiếc anh ta sao?” Yến Mặc Luân nhướn mày, nhìn cô chăm chú một lát, sau đó nói: “Ngượng ngùng quá, vừa rồi tôi còn tưởng em không muốn cho anh ta số di động nên mới tìm cớ như vậy…”
“… Cảm ơn…” Giang Đóa Dao cứng đờ rút về lý trí, cô chột dạ không dám nhìn anh ta, vì thế cúi đầu thêm dầu cho đồ ướp: “Cái kia… Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Ừ.” Yến Mặc Luân nhìn cô gái trước mặt mình, cô ăn mặc rất đơn giản, quần jean, áo thun, bởi vì đứng quay lưng về phía ánh hoàng hôn nên không nhìn ra làn da có trắng hay không nhưng ít nhất nhìn ra được chất da của cô rất tốt, lông mi rất dài, mắt lại lớn nhưng không phải loại đào hoa yêu diễm như Trường Tình mà là đôi mắt nhìn rất ngây thơ không có tì vết.
Đương nhiên, nghe lén qua các cô nói chuyện, loại ngây thơ không tì vết này chỉ là mặt ngoài, cô có một trái tim không hề trong sáng, hơn nữa lại rất ham thích và tò mò mấy chuyện không trong sáng này.
“Thật trùng hợp, nghe nói em nhận làm phù dâu, tôi là phù rể.” anh ta không mặn không nhạt nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây