Dung Sướng đau lòng nhìn anh ta: “Sở Di tìm đến cuộc đời viên mãn của mình, có một gia đình vui vẻ, làm sự nghiệp y học nó thích, Vân Ương trong lòng mặc dù có tiếc nuối, nhưng nó cũng vì cứu người mà thỏa mãn, hôn nhân của mẹ mặc dù không trọn vẹn nhưng mẹ lại có sự nghiệp đáng kiêu ngạo, phong phú. Con tự hỏi mình một chút, chính con có cái gì đây, mỗi ngày con đều phải nghĩ phải đối phó với Đới Ái thế nào, làm thể nào để cô ta khó chịu, nghĩ làm thể nào mới khiến cho Sở Di rời khỏi Yến Trường Tình, khiến cho Sở Di và Vân Ương đến với nhau, còn đã nhìn thấy Vân Ương không vui, thì sao không tự mình theo đuổi đi, còn không có thứ gì mình mong muốn sao. Cũng là nội tâm của con nhu nhược, con cho rằng con căn bản kém với em trai của mình, cho nên chưa bao giờ dám tranh thủ.”
Tống Sở Lãng kinh ngạc nhìn cà phê trong tay.
Anh nhu nhược?
Anh nhu nhược sao?
Dung Sướng bất đắc dĩ nói: “Đương nhiêu, nếu hôn nhân của mẹ không bết bát như vậy, năm đó không tùy hứng như vậy, có lẽ con cũng không biến thành như vậy, Sở Lãng, mẹ xin lỗi con chuyện trước kia, đồng thời cũng muốn nói cho con biết, bây giờ mẹ sống rất vui vẻ, xin con không nên để mẹ cảm thấy năm đó mẹ sinh con ra là một sai lầm, sai lầm không phải bởi vì con không tốt, mà bởi vì con đến nay đều sống không vui vẻ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây