“Được rồi, em không cần miễn cưỡng, không sao, tương lai còn dài, dù sao bây giờ mẹ anh ổn rồi, anh có chính là thời gian ở bên em.” Tống Sở Di nhìn đồng hồ: “Không sớm nữa, hôm nay chắc em cũng mệt rồi, đi, anh đưa em về phòng.”
“Không cần, tự tôi...” .
“Anh ở cùng tầng với em.” Tống Sở Di cười mỉm, tay âm thầm đỡ sau eo Trường Tình, hai người sóng vai đi xuống.
Tống Sở Di đưa cô đến tận cửa phòng, Trường Tình cởi áo trả lại anh.
Ánh vàng nhạt từ đèn trên hành lang hắt lên người anh, vóc dáng thon dài cân đối càng thêm nổi bật, anh dịu dàng nhìn cô, đôi mắt sáng rực như muốn xuyên thẳng qua chỗ sâu nhất trong tim cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây