“Anh nói gì chứ?” Trường Tình nghe thế cũng nổi cơn, mặc dù lúc cô sang Mauritius, mọi người đều khuyên dù sao cũng sắp ly hôn, nên chuẩn bị cho mùa xuân thứ hai đi, nhưng cô cũng đâu phải loại có thể dễ dàng buông bỏ, ít nhất từ khi quen biết Lâm Dược Lê đến giờ, cô hoàn toàn chỉ coi anh ta là bạn, ngoài ra không có bất cứ ý nghĩ nào khác, thật sự chỉ là bàn bè bình thường: “Anh có bệnh chắc, có bệnh thì đi khám bác sĩ đi. Tôi không rảnh nói chuyện với anh!”
“Chưa nói rõ ràng thì em đừng hòng đi đâu hết!”, Tống Sở Di áp cô vào sát tường rào cổng Yến gia, sắc mặt cực kì khó coi: “Hai người phát triển đến mức nào rồi, vì sao anh ta lại đến Trung quốc, vì lí do nào khác hay...vì em?”
“Anh có bệnh thật rồi đấy, cho dù tôi ở Mauritius với người ta thì sao, anh ngày nào cũng ở cạnh Tống Vân Ương đấy, tôi từng hỏi các người làm gì chưa?” Trường Tình thẹn quá hóa giận, nhấc chân đạp một phát vào phía dưới Tống Sở Di, uổng cho sáng nay cô còn vì một câu cùng ngắm mặt trời mọc kia mà rung động, đúng là lãng phí tình cảm thật sự.
Tống Sở Di đau đến co rúm người, Trường Tình nhân cơ hội ôm túi chạy vào Yến gia.
“Ha ha, lão Tống, chỗ đấy còn dùng được không đấy?” Lệ Thiếu Bân ngồi trong xe chứng kiến đầu đến cuối, không những không thương bạn còn cười ngặt ngẽo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây