Chỉ khi nào giải quyết được hết chúng, anh mới có thể không chút kiêng kỵ ôm lấy cô trước mặt mọi người, tuyên bố với cả thế giới, người con gái này là của Tống Sở Di anh!
Nhưng vào giờ phút này, anh bằng lòng im lặng cùng cô đứng trên núi, cùng ngắm bình minh.
Hai người chung một chỗ, có lúc không nhất thiết phải thể hiện tình cảm qua những cử chỉ đụng chạm.
Chỉ cần sánh vai với nhau, đó cũng là một loại hạnh phúc yên bình.
“Trường Tình, đến giúp chút được không?” Cách đó không xa, Lâm Dược Lê khum tay gọi Trường Tình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây