“Ai nha, cô vẫn còn có chút lương tâm.” Lệ Thiếu Bân không khách khí cầm lấy, trải mảnh vải ra, ngồi vào chỗ trước, anh ta leo cả ngày trời cũng sắp mệt chết rồi.
“Các anh tự chơi đi, có thể sẽ bị muỗi cắn đấy, nhưng ai bảo các anh không chịu chuẩn bị gì cả đã đi lên đây.” Nguyễn Dạng nở nụ cười tươi, xoay người lại đi vào trong lều.
Lệ Thiếu Bân xé túi chân không lấy bánh ngọt ra, Robben và Loli ngửi thấy mùi thơm lập tức chạy tới.
Tống Sở Di bẻ một miếng bánh ngọt cho hai con chó, bọn nó ăn ngấu nghiến như sói đối hổ vồ.
Lệ Thiếu Bân ngẩn người: “Chó nhà cậu không kén ăn nhỉ, nhưng chỉ có mấy cái bánh, cậu cho chó ăn, thế mình không ăn à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây