“Đúng đúng đúng…” Lệ Thiếu Bân nhìn vẻ mặt phong khinh vân đạm kia của Tống Sở Di, trong lòng thầm mắng đúng là đồ không biết xấu hổ, rõ ràng là trên đường lên đến đây anh cuống cuồng đuổi theo, kết quả bị lạc ở trong núi, càng về sau, gương mặt của anh càng như kiểu bị đóng băng ngàn năm: “Mọi người có gì ăn không, chúng tôi hoàn toàn không ngờ phải leo núi lâu đến vậy, cơm trưa cơm tối đều chưa ăn, em xem, Robben và Loli đều sắp bị đói đến ngốc rồi.”
Nguyễn Dạng cong đôi môi đỏ mọng nở nụ cười ý vị sâu xa: “Oh, xem ra các anh lên núi rất vội, cơm trưa cũng chưa ăn, chẳng những vậy, ngay cả đồ dùng cần thiết khi leo núi cũng không chuẩn bị, cứ như vậy đi leo núi, các anh thật là giỏi.”
Lệ Thiếu Bân mặt dầy hừ bằng mũi: “Buổi sáng chúng tôi ăn muộn, vì vậy khỏi ăn trưa luôn cũng được, đàn ông trưởng thành chúng tôi leo núi, sao phải trang bị này nọ giống phụ nữ các cô.”
Lâm Dược Lê không tự chủ cau mày lại, nhưng vẫn chủ động cầm đồ ăn từ trong lều đưa cho bọn họ, nói: “Hai người đàn ông các anh đi leo núi như vậy không có vấn đề gì, nhưng nhìn dáng vẻ này của các anh, sợ rằng không có người phụ nữ nào dám đi leo núi cùng, nhìn xem, ngay cả chó cũng đi theo các anh chịu đói.”
Anh ta bóc một gói thịt bò khô ra, ném qua, Robben và Loli tranh nhau ăn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây