“Anh nói thật sự rất tuyệt với…” Cô hút hút lỗ mũi, gật đầu, khàn khàn giọng nói: “Sở Sở, em không trách anh, mặc dù chúng ta sống chúng với nhau không lâu, nhưng em biết anh không giống với người nhà của anh. Anh thích ngành y, lúc nào rảnh rỗi không có chuyện gì làm là anh lại cầm sách y hay những tài liệu về y học, nói là muốn nghiên cứu, anh không có hứng thú gì với tài sản của Tống gia các anh, tiền anh tiêu cho em đều là tiền của anh... tất cả đều là tiền do tự tay anh kiếm được. Với bệnh nhân của mình, bất kể đối phương có thân phận gì, anh đều quan tâm, như nhau cả. Con người của anh như vậy, em tin anh không có liên quan gì đến chuyện nhà chúng em car, anh cũng có nỗi khổ riêng của mình, nhưng mà... nếu anh thật sự rời khỏi Tống gia, người trong nhà anh có thật sự để mặc cho anh tự do tự tại, giống như lời anh nói sao?”
Tống Sở Di hơi ngẩn ra.
Trường Tình nhắm đôi mắt đang vương nước mắt lại, lắc đầu nói: “Sẽ không, em còn không biết anh trai anh là loại người gì sao, nói thật, bây giờ chỉ cần nghĩ đến anh trai anh và cha anh là em lại cảm thấy không rét mà run, đặc biệt là anh trai anh, mỗi lần em tiếp xúc với anh ta, đều sẽ phập phòng lo sợ. Thậm chí mỗi lần đến Tống gia các anh, em đều sợ gặp phải anh ta, lần trước anh ta ném em ở trên đường vắng người khiến em thiếu chút nữa bị người ta làm nhục, lần này anh ta làm tổn hại đến danh dự của Yến thị, làm Yến thị tổn thất một số tiền lớn, tương lai của Yến thị mịt mù không biết trước được, nhưng lần tới thì sao, anh ta lại sẽ làm gì, lại sẽ làm gì người nhà của em?”
Tống Sở Di cầm chặt lấy tay cô, làm tay cô hơi đỏ lên: “Trường Tình, anh sẽ không để chuyện như vậy phát sinh nữa...”
“Sở Sở, mặc dù anh có những người bạn như cục trưởng Triển, Thiếu Bân, thế nhưng dù sao các anh cũng không hiểu chuyện trên thương trường, chỉ cần Yến thị chúng em vẫn còn tồn tại một ngày, anh trai anh vẫn sẽ tìm mọi thủ đoạn xen vào, lần này là công ty của cha em, lần sau có lẽ là chị em. Chị ấy chỉ là một bác sĩ nhỏ bé, Tống gia các anh muốn hủy diệt chị ấy là chuyện cực kỳ dễ dàng, chẳng phải cái vị bác sĩ Nghiêm đó chính là ví dụ tốt nhất hay sao. Không cần có chứng cứ, Tống gia các anh có thể tự tạo ra chứng cứ.” Trường Tình nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Tống Sở Lãng, người không tự chủ được rụt lại: “Lần trước ở trong bệnh viện, anh ta đã từng nói với em, nếu em không rời khỏi anh, anh ta sẽ khiến Yến gia chúng em phải trả cái giá rất đớn. Em thích anh, nên em mới ở bên anh, em đắm chìm trong niềm vui anh mang đến cho em, mà quên mất anh trai anh là loại ngừi gì, chỉ cần em và anh ở bên nhau, anh ta sẽ giống như oan hồn không ngừng quấn lấy em, quấn lấy người nhà của em, bản thân em thôi thì không có vấn đề gì, nhưng mà... em không muốn người nhà của em phải chịu tổn thương lần nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây