Triển Minh Duy thở dài: “Cậu có thể đừng làm gì cũng liên hệ đến Tân Tử Cao không, Tân Tử Cao cũng không dễ dàng gì, đều là do người cậu thích lại thích cậu ta, nên bị cậu căm ghét bao nhiêu năm, gặp chuyện gì cũng phải lôi ra mắng mấy câu.”
“Nghe nói Tân Tử Cao sắp đính hôn rồi.” Lệ Thiếu Bân bát quái nói: “Nhà bọn họ đưa thiệp mời cho mẹ tôi, đúng là không biết xấu hổ, mẹ tôi nói là muốn đưa món quà lớn qua, tôi đã nghĩ xong rồi, phải lén lút ddooior món quà thành quả sầu riêng, để thối chết bọn họ.”
“Đừng nói chuyện của Tân Tử Cao với tôi nữa, chúng ta nói đến chuyện của Sở Di đi.” Triển Minh Duy thật sự muốn cầm giấy nhét vào ở cái miệng lúc nào cũng ríu rít của anh ta, chuyên nói lái sang chủ đề khác.
Lệ Thiếu Bân nhìn vào khuôn mặt lạnh như băng của Tống Sở Di, nhất thời cũng cảm thấy áy náy: “Sở Sở, cậu chưa ăn cơm đúng không, có cần tôi bảo người giúp việc nấu mì ăn liền cho cậu không?”
“Đừng có gọi tôi là Sở Sở!” Tống Sở Di giật giật huyệt Thái dương nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây