Khoảng khắc này, trái tim anh như vỡ thành hai nửa, anh chậm rãi đứng lên, lặng lẽ nói: “Cha, con biết bây giờ mình nói những lời này là đã quá muộn, con đã muốn ngăn cha và anh trai con lại nhưng không thể ngăn cản được chuyện họ muốn làm. Tuy nhiên con là con, bọn họ là bọn họ, con thật lòng thích Trường Tình, con cũng đã lên xong kế hoạch cắt đứt quan hệ với Tống gia, đồng thời con cũng đã viết xong đơn từ chức ở bệnh viện. Con muốn tìm công việc ở bệnh viện khác, sống cuộc sống đơn giản với Trường Tình, đồng thời, con cũng đã nhờ bạn con tìm doanh nhân thích hợp mua lại số thuốc còn tồn kho của Yến thị, con nghĩ chỉ cần tìm được đối tác thích hợp, Yến thị có thể không phải lựa chọn bán lại công ty nữa, sở dĩ con chưa nói ra chân tướng, là vì con sợ mọi người sẽ không tha thứ cho con, Yến gia đã mang đến cho con sự rất ấm áp, thế nên con đã ích kỷ, con rất xin lỗi.”
Nói xong, anh chăm chú nhìn Trường Tình một lúc, cuối cùng vô lực xoay người bước từng bước đi ra khỏi cửa Yến gia.
Có lẽ, anh không xứng có được gia đình ấm áp như thế này.
Từ nhỏ đến lớn anh đã sống trong gia đình lạnh lẽo, Triển Minh Duy nói anh giống như con mèo con tránh trong bóng tối, hoàn toàn không sai.
Mặc dù anh luôn muốn đi trong ánh mặt trời, nhưng trước mặt anh còn có nhiều con mèo có quan hệ huyết thống sinh sống trong bóng tối, bọn họ sẽ không ngừng cản trở anh, ngăn trở anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây