Ông lão bảo vệ ở trong phòng trực đi ra hỏi: “Đã muộn thế này rồi, có chuyện gì không?”
Tống Sở Di đưa mắt nhìn về phía ông ấy, ông lão bảo vệ đưa tay xoa xoa mái đầu ít tóc đến đáng thương của mình: “Nhìn chàng trai này rất quen mặt.”
“Bác Hồ, bác không nhớ cháu à.” Tống Sở Di khẽ mỉm cười: “Tống Sở Di lớp 6.”
“Oh oh oh, là cậu à.” Ông lão bảo vệ cố gắng nhớ lại, đột nhiên trợn tròn hai mắt quan sát anh: “Chớp mắt mà đã mười mấy năm rồi, cậu lớn như vậy, làm tôi thật sự không nhận ra đấy.”
Nụ cuời trên môi Tống Sở Di chợt cứng đờ lại, ông lão bảo vệ không phát hiện ra, tiếp tục cười ha hả nói: “Tôi làm bảo vệ ở đây nhiều năm, chưa từng thấy học sinh nào nghịch ngợm to gan như cậu, học sinh các lớp đều đang đi học, cậu ấy à, dám trèo cửa ở ngay dưới mí mắt của tôi, muốn ngăn cũng không ngăn được, buổi sáng trốn của buổi sáng, buổi chiều cũng trốn, buổi tối cũng trốn mất. Còn cả anh trai cậu nữa, che chở cho cậu, mỗi lần cậu chạy đều đến xin lỗi tôi, xin tôi đừng mách với giáo viên chủ nhiệm của cậu, tôi nhớ có lần tôi còn bắt được cậu hút thuốc ở trong sân trường nữa, thằng nhóc thối.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây