“Không cần, em tự đi được.” Cô ấy xoay người, vịn vào trên vách tường, từ từ trở về phòng.
Tống Sở Di đi ở sau lưng cô ấy, nhìn bóng lưng gầy yếu của cô ấy, lại như nhìn thấy sự hèn yếu vô dụng trong quá khứ của mình.
Anh nhắm chặt hai mắt lại, trái tim như bị đặt trên bàn nướng nướng đến khi cháy khét.
....
Đợi khoảng nửa tiếng sau, thư phòng trên tầng trên mới truyền tới tiếng mở cửa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây