Tống Sở Di gật đầu, nhìn về phía Yến Mặc Luân: “Gần đây rất ít khi thấy cậu, cậu đang bận rộn gì à?”
Yến Mặc Luân thấp giọng cười khẽ: “Ngày nào cậu cũng chỉ chăm chăm ở với vợ, có thời gian gặp tôi đâu.”
“Ai ôi, sao tôi ngửi được mùi chua chua.” Lệ Thiếu Bân cười hì hì nói.
Tống Sở Di quan sát Lệ Thiếu Bân mấy lần, ngoắc ngoắc môi: “Tại sao dạo này mỗi lần nhìn thấy cậu, áo cậu ngoại trừ màu đen thì chính là màu đen vậy?”
Yến Mặc Luân đang bưng ly trà uống chợt “Phụt” ra, vội vàng quay mặt đi ho khan.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây