“Người bạn con nhờ chăm sóc rất tốt, nhìn lớn hơn so với trước rất nhiều, nhìn cũng khỏe mạnh hơn.” Tống Hoài Sinh cúi đầu châm điếu thuốc, cũng không vội nói chuyện.
Tống Sở Di nhíu mày: “Cha đã biết tình hình của Yến thị rồi phải không, trên thực tế là Khương Thanh của Yến thị lén lút giảm lượng dược liệu để giảm chi phí sản xuất...”
“Sáng nay Yến Lỗi đã gọi điện thoại cho cha, cha đã biết rồi…” Tống Hoài Sinh ngắt lời anh: “Nhưng Khương Thanh là người của ông ấy, ông ấy quản lý bất lực, để chuyện lớn như thế này xảy ra, là chủ tịch công ty, ông ấy cũng có trách nhiệm rất lớn. Hơn nữa, nói là Khương Thanh làm, nhưng chưa chắc có phải là bậc thang ông ấy tự xây để đi xuống.”
“Cha, cha của Trường Tình không phải là người như vậy.” Tống Sở Di giải thích: “Cha đã quên, hai người là bạn quen biết nhau rất lâu rồi à?”
“Nói là bạn cũ, nhưng trên thương trường không có người bạn nào thật sự là bạn lâu năm cả.” Tống Hoài Sinh ý vị sâu xa hít một hơi thuốc lá: “Sở Di, lúc trước Tống gia chúng ta đầu tư mấy trăm triệu vào Yến thị, bây giờ đã hoàn toàn là công giã tràng, chứ chưa nói đến chuyện bây giờ càng ầm ĩ càng lớn, với lại dạo này nước ta kiểm định nghiêm chuyện thuốc men, ông ấy lại úp cho cha một cái sọt vào đúng thời khắc quan trọng này.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây