“Đừng coi tôi là thằng ngu.” Tống Sở Di buông Nghiêm Trường Long ra, nheo mắt toát ra hơi thở nguy hiểm: “Từ khi bước vào đây tôi đã chú ý tay cậu luôn đút trong túi quần, mẹ cậu không ngớt miệng cầu xin tôi tha cho Nghiêm Hà Hoa, chỉ chực chờ tôi không chụ nổi nữa cái nhau với hai người đúng không, lúc đó hai người có thể cắt câu lấy nghĩa, dùng nó uy hiếp tôi, không sai chứ?”
Tống Sở Di vừa nói vừa dùng chân nghiền chiếc di động, đến khi màn hình di động lóe lên tia xẹt xẹt: “Lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác? Hay là giao cho truyền thông, đây chính là thành ý mẹ con các người đến xin tôi bỏ qua cho Nghiêm Hà Hoa?”
Mặt mày Chu Đông xám xịt, run rẩy không nói nên lời, Nghiêm Trường Long cắn răng trợn mắt, có vẻ thằng bé này không chịu nổi nữa, nó gào lên: “Vốn chính là anh hại ba tôi!”
“Nhóc cóc, chú ý giọng điệu của cậu.”Tống Sở Di cảnh cáo Nghiêm Trường Long: “Tôi đã nói, nếu các người biết chọn lúc riêng tư, thành tâm thành ý, không phải không có cơ hội, còn bây giờ, cục tư pháp sẽ cho các người một câu trả lời thích đáng, đừng đến bệnh viện tìm tôi thêm một lần nào nữa, nếu không, tôi không chắc Nghiêm Hà Hoa có phải ngồi tù lâu hơn không đâu!”
Dứt lời, Tống Sở Di sải bước bỏ đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây